Tuyên Minh Châu nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Tùy hứng? Đúng mực
"Bổn cung thân phận tôn quý, vừa rồi thiếu khanh không phải nói vậy sao? Cho dù ta lời nói việc làm không đúng mực, ngươi dám không tuân theo sao?"
Trưởng công chúa thanh âm không cao, nhưng Lý Càn vẫn là run rẩy, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.
Hắn trộm đưa mắt nhìn , hóa ra không chỉ có mình hắn chân mềm, các nha dịch khác trong Đại Lý Tự cũng cảm nhận được uy áp từ công chúa, lần lượt quỳ xuống.
Dương Kha Chi dựa vào lan can mỉm cười - đây mới là phong thái của trưởng công chúa năm đó, người đã cùng Tấn Minh Đế tiếp đãi đại sứ Tân La Quốc, thần sắc tự nhiên, ứng đối trôi chảy.
Mai Hạc Đình lùi lại một bước, có chút xa lạ mà nhìn nàng, vô cớ nhớ lại giấc mơ đó.
Đôi lông mày kiêu hãnh và đôi mắt của cô nương trong mộng rất giống với vẻ mặt xinh đẹp nhưng lãnh đạm trước mặt.
Nàng nói với hắn: Ta không cần ngươi nữa.
Một tia hoảng sợ không thể kiểm soát được lóe lên tronglòng Mai Hạc Đình.
Sau khi Tuyên Minh Châu nói những lời đó một cách bình tĩnh, đạp giày bước ra khỏi nhạc phường.
Vừa bước lên xe liền phun ra một ngụm máu.
Mới đầu nàng chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, nhưng khi nhìn thấy màu đỏ tươi trên khăn tay, nàng sững sờ hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Nàng nhớ rằng mẫu hậu bắt đầu nôn ra máu khi bà sắp chết, và bà đã qua đời trong vòng một tháng sau khi các triệu chứng nôn mửa xuất hiện.
"Điện hạ."
Một giọng nói đột nhiên từ bên ngoài bức màn màu tím vang lên, mang theo âm thanh trong trẻo quen thuộc.
Tuyên Minh Châu vốn đã phát lạnh trong đáy lòng, đột nhiên rùng mình một cái.
Nàng siết chặt đầu ngón tay lạnh cóng, lấy lại một tia lý trí, nhét chiếc khăn tay đẫm máu vào cổ tay áo, thanh âm trong trẻo hỏi: "Còn chuyện gì không?"
Tuyên Minh Châu không ngờ rằng Mai Hạc Đình sẽ từ bỏ công vụ và đuổi theo nàng.
Có lẽ chính lời nói lúc nãy của nàng khiến hắn bối rối, khó chịu hay không vui?
Qua bức rèm nghe hắn nói: " Mới vừa rồi là thần hiểu lầm điện hạ, thần tại đây nhận lỗi. Điện hạ vừa nãy bị kinh hách, đợi thần trở về phủ, bồi điện hạ nói chuyện có được không? Chỉ là…… Chớ có can thiệp công vụ, lại khiến cho bệ hạ bất mãn."
Ha, một ngụm là vi thần, một ngụm là điện hạ.
Phu thê nhiều năm, chung quy cũng không vượt qua được cái lễ quân thần.
Có lẽ hắn nghe được tin hoàng đế ra lệnh cho nàng "đóng cửa ăn năn" nên mới đuổi theo nàng ra ngoài để khuyên nhủ nàng, ăn nói khép nép mà bên đường nhận lỗi như thế, cũng thật khó cho Mai đại nhân khí khái lỗi lạc.
Máu trong l*иg ngực Tuyên Minh Châu lại sôi trào, nàng ôm trái tim trong tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại trong xe ngựa:
"Bổn cung xác thựcbị quấy nhiễu, ta hiện tại tâm tình bất định, phò mã có thể đưa ta hồi phủ không?"
Quả nhiên, ngoài xe không có động tĩnh. Tuyên Minh Châucười mỉa , phân phó phu xe: “Khởi giá!”
Mai Hạc Đình luôn đặt công vụ lên trên gia thất, chưa từng có ngoại lệ. Trong quá khứ nàng thất vọng là vô dụng, nhưng từ nay, nàng sẽ không.
Chỉ là bệnh tình chính mình so với trong dự đoán càng vì nghiêm trọng, vì thế, việc hòa li cần phải giải quyết nhanh hơn một chút.
Sau khi trở về phủ, lại nghe nói rằng Bảo Nha ngủ trưa bị bóng đè.
Tuyên Minh Châu không kịp thay y phục, liền đến tiểu viện Sồ Phượng nơi Bảo Nha ở, nhân lúc Thôi ma ma không ở bên người, nàng lấy chiếc khăn lụa từ trong tay áo đưa cho Hoằng Nhi.
Hoằng Nhi nhìn thoáng qua màu sắc trên đó, trong lòng chấn động, Tuyên Minh Châu ra hiệu cho nàng yên lặng giải quyết, không được ầm ĩ.
Tiểu nha hoàn mở tấm màn trúc mỏng cuốn nửa vời cho trưởng công chúa, trong phòng có rất nhiều người đứng, ngoại trừ ma ma và hai thị nữ bên cạnh Mai Bảo Nha, một nữ y quan do phủ nuôi dưỡng cũng đợi ở hiên.
Bên cạnh chiếc tủ đựng nhiều bảo vật, có hai thiếu niên đang đứng thẳng tắp.
Hai thiếu niên cùng nhau gọi "Mẫu thân" và cúi đầu trước Tuyên Minh Châu.
Tuyên Minh Châu gật đầu, tiểu cô nương trán lấm tấm mồ hôi đang nằm trên giường đáng thương giơ tay.
Tuyên Minh Châu rửa tay, thuần thục ôm tiểu cô nương vào trong lòng, nghiêng người ngồi ở một bên trên giường. Nàng khẽ sờ trán Bảo Nha, không thấy sốt nên thở phào nhẹ nhõm, xua đám đông đi, chỉ để lại hai cậu nhóc.
Nàng nhìn chằm chằm vào ba đứa nhóc thông minh, cười như không cười.
"Nói cho ta biết, là trước khi ngủ trưa nghe truyện kì dị, hay là vị hảo ca ca nào dẫn Bảo Nha đi leo núi giả?"
Bảo Nha chớp chớp mi trong lòng mẫu thân, ngoan ngoãn im lặng.
Thiếu niên áo trắng thấp hơn một chút cười trước: "Về phần "hảo ca ca" của muội muội, mẫu thân cũng biết, con từ trước đến nay không thể so với huynh trưởng."
"Này! Tiểu tử ngươi, sao lại gian tà như vậy!" Thanh niên mặc áo xanh lo lắng: "Mẫu thân, trời đất chứng giám! Hôm nay con không thấy Bảo Nha, nghe nói buổi trưa Bảo Nha đã ngủ rồi nên chỉ ghé qua nhìn một cái.”
Vừa nói, thiếu niên vừa nháy mắt với Bảo Nha một cái, cố gắng kéo đồng minh để biện minh cho mình.
Tuyên Minh Châu mỉm cười.
Trưởng tử Mai Dự, con thứ Mai Hành là nghĩa tử Tuyên Minh Châu nhận nuôi.
Nàng và Mai Hạc Đình không có con trong ba năm đầu chung sống, Mai Hạc Đình tuy không nói gì, nhưng Tuyên Minh Châu trong lòng hỗ thẹn. Đặc biệt thái y nói rằng thể chất của nàng không dễ thụ thai, vì vậy Tuyên Minh Châu đã bàn bạc với phò mã nhận nuôi con trai từ dòng phụ của Mai thị, đó là Mai Dự.
Năm thứ hai, nàng nhận nuôi con trai của quận vương cha mẹ đã mất, tên thật là Tuyên Hành, nhưng lại đổi họ thành Mai.
Mấy năm nay, Thành Ngọc thường xuyên sau lưng cười nhạo nàng là "gà cảnh không đẻ trứng, chỉ biết bới ổ nhà người khác".
Trong thâm tâm, nàng luôn coi Mai Dự và Mai Hành như con đẻ của mình, không chút oán trách.
Mai Bảo Nha không phụ lòng mong đợi, vặn vẹo cái mông nhỏ trong vòng tay của mẫu thân, thì thầm vào tai nàng: "Vâng, câu chuyện kỳ
lạ mà Mai Dự kể cho con hôm nay thực sự rất thú vị!"
Đôi mắt của Mai Dự trở nên tối sầm: Bảo Nha học hư rồi!
Mai Hành mỉm cười bình tĩnh: Khả năng nói dối không chớp mắt của muội muội ngày càng trở nên siêu phàm.
“Kêu đại ca.” Tuyên Minh Châu vỗ vỗ lưng Bảo Nha: “Không được khi dễ người.”
“Ồ.” Bảo Nha chậm rãi đáp lại, nhe răng trắng nhỏ ra cười ngọt ngào với Mai Dự, nhưng cũng không thấy gọi người.
Đứa nhỏ này ánh mắt trong trẻo, lúc trước chỉ dắt con bé đi dạo trong hoa viên, lúc về sẽ bị bóng đè.
Khi tỉnh dậy đổ mồ hôi khắp người, cũng không quấy khóc nhưng rất dính người, buổi tối luôn đòi phụ mẫu ngủ cùng.
Hai mẫu tử trò chuyện cười nói vài câu, Tuyên Minh Châu hỏi thăm tình hình, Bảo Nha xác thật hôm nay chưa từng tới hoa viên, núi giả, cũng không nghe chuyện kỳ
lạ.
Tuyên Minh Châu lệnh cho nha hoàn mang nước mật ong ướp hoa hồng, lấy một cốc nước từ bát chữ triện nhỏ, đút cho Bảo Nha từng ngụm một.
Thuận miệng hỏi chuyện học hành gần đây của nhị hài tử thế nào, bỗng nhớ ra một chuyện, buồn cười nói: “Cái gì mà Quốc tử giám bận học hành, không thể đến thỉnh an, các con hẳn lại không học thuộc bài phải không?"
Mai Dự than thở mẫu thân thật quá thông minh, cùng Mai Hành nhất nhất đáp lại.
Nghe đến đây, Bảo Nha ngáp dài liên tục, muốn chiếm sự tập trung của mẫu thân lên mình:
“Mẫu thân, mẫu thân, để con kể cho người nghe một câu chuyện về một thư sinh và một cô gái hồ ly—”.Sau đó đột ngột dừng lại, lắc đầu như trống.
"Không, không, không, con không bao giờ nghe những câu chuyện nhảm nhí như thế này. Con thích nhất là đọc sách! Mẫu thân, Bảo Nha có ngoan không?"
Mai Dự cùng Mai Hành đồng thời đứng dậy.
Tuyên Minh Châu quay đầu lại và nhìn thấy Mai Hạc Đình đang đứng ở cửa.
Mặc dù hiện tại nàng không muốn nhìn thấy hắn, nhưng cũng không khỏi hơi sửng sốt: "Sao chàng lại trở về?"
Hắn vẫn mặc trường bào đỏ thẫm thêu hoa văn sắc nét, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Hắn người này có một chỗ tốt, dù bên ngoài tiếp xúc với nhiều vụ án mạng, thì dù vội vàng mỏi mệt thể nào cũng luôn tắm rửa sạch sẽ trước khi vào nội trạch, sợ các nàng nhiễm khí bẩn.
Trước đây, Tuyên Minh Châu đã rất cảm động trước những hành động nhỏ này.
Nàng nghĩ chàng tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ít ra cũng có chút quan tâm tới nàng. Hắn không yêu nàng cũng không sao, dù sao sớm chiều ở chung, nàng sẽ từng chút từng chút bồi đắp tình cảm, lay động trái tim hắn.
Đáng tiếc thái hậu rời đi sớm, không có trưởng bối quan tâm dạy dỗ nàng rằng—— việc này nên là nam nhân đối với nữ nhân. Ngược lại, nếu một nữ nhân theo đuổi một nam nhân, hắn có thể không đánh giá cao điều đó và thấy rằng đó là một kiểu trói buộc nhàm chán.
Tuyên Minh Châu lúc hiểu ra điều này thì đã quá muộn.
Mai Dự và Mai Hành nhìn nhau bằng ánh mắt kính sợ, hai người chào phụ thân một tiếng rồi lễ lui ra.
Mai Bảo Nha ánh mắt trong trẻo, mềm mại gọi một tiếng: "Phụ thân."
Mai Hạc Đình ân một tiếng, liếc nhìn thêm vài vài lần hình ảnh hạnh phúc của haimẫu tử, đến bên cạnh giường, nghiêng người dùng mu bàn tay nhẹ nhàng kiểm tra nhiệt độ trên trán con gái.
Nam tử nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh Tuyên Minh Châu.
Hắn nhìn vào mắt nàng, thấp giọng nói: "Ta vốn muốn trở về nhạc phường giải quyết rõ ràng sự tình,rồi cùng điện hạ trở về ."
Hắn như đang giải thích sự tình lúc nãy.
Tuyên Minh Châu hiểu ra, lúc đó đi quá mau, hắn không tài nào đuổi theo.
Nếu là vài ngày trước, nàng có thể sẽ rất vui mừng trước sự chu đáo Mai Hạc Đình.
Nàng bình tĩnh nói: "Ta ở đây bồi Bảo Nha là được, ngươi nếu bận thì đi đi."
Mai Hạc Đình ánh mắt mờ mịt, hương thơm ở chóp mũi tựa gần tựa xa, môi mỏng khẽ mím: "Thần sau khi tan việc, không có chuyện gì bận."
Vừa nói, nam nhân vừa lén lút véo tay áo mình.
Trong tay áo có một tập thơ, Mai Hạc Đình đã trích sửa từ lâu, đáng lẽ nó sẽ được đưa ra vào ngày sinh thần của Tuyên Minh Châu, ai ngờ ngày ấy nháo đến không thoải mái, liền không thể đưa cho nàng.
Vừa lúc, hôm nay rảnh rỗi có thể đưa cho nàng.
Sau đó xin lỗi nàng một lần nữa.
Nàng luôn ngoan ngoãn dễ chịu, nếu hắn giải thích rõ,nàng sẽ không tiếp tục giận hắn.
Tuyên Minh Châu đột nhiên đứng lên: "Đã như vậy, ngươi có thể cùng Bảo Nha ở lại một lát, ta trở về phòng thay quần áo."
Nàng quay đầu cười với tiểu cô nương: “Nương thay quần áo xong sẽ đến ngay.”
Trong lòng Mai Hạc Đình chợt lóe lên một tia khó chịu.
Hắn cảm thấy hôm nay Tuyên Minh Châu đối xử với hắn và con gáilà hai thái độ hoàn toàn khác, còn chưa kịp định thần, Bảo Nha đã gật đầu bổ nhào vào trong lòng hắn, nũng nịu nói: "Ôm!"
Mai Hạc Đình ôm con gái, sợ làm đau làn da mỏng manh của nữ nhi, cẩn thận nới lỏng cánh tay.
Bảo Nha ngả đầu nhỏ lên vai phụ thân, ngửi thấy một chút mùi lá thông mát lạnh, giống như tuyết đầu mùa ở Lạc Dương.
Tiểu cô nương không một chút oán hận, vòng cánh tay mềm mại ôm cổ hắn, ngước mặt lên nói: “Cha ơi, con đã thuộc lòng Luận Ngữ của Khổng Tử.”
Mai Bảo Nha năm nay chưa đầy năm tuổi.
Mọi người đều nói rằng ở Mai gia có một nữ nhi, bộ dáng tính tình giống mẹ, tài năng tâm trí giống cha, nàng là một thiên tài bẩm sinh.
Đương nhiên, thiên tài này cũng quen đào tổ kiến
giấu trên giường nha hoàn, leo núi giả đào trứng chim, đổ phấn vào giếng — mấy ngày trước lại thêm một cái nữa, tạt mực vào người khác.
Mai Hạc Đình giúp tiểu cô vuốt phẳng tóc trước trán, thay đổi vẻ lạnh lùng bên ngoài, nhẹ giọng nói:
"Phụ thân không kiểm tra kiến
thức của con, con có nhớ hay không cũng không quan trọng, nhưng Bảo Nha nhất định phải nhớ kỹ, không thể tùy ý dựa vào trí thông minh của mình khi dễ người khác."
“Vâng.” Bảo Nha gật đầu như mổ thóc: “Con sẽ ngoan.”
Tuy Mai Hạc Đình xưa nay bộ dáng lạnh lùng, nhưng vào lúc này, hắn không thể không mềm lòng, nhìn nữ nhi tuổi nhỏ đã thanh tú như ngọc, trong mắt hắn có một chút ấm áp .
Hắn tự hỏi: "Hồi nhỏ mẫu thân con cũng là bộ dáng này sao?"
Mai Bảo Nha lắc đầu: "Làm sao có thể, mẫu thân đẹp hơn cả tiên nữ! Một trăm Bảo Nha mới miễn cưỡng bằng một nửa mẫu thân!"
"Như vậy a..."
Tuyên Minh Châu trở về phòng để thay y phục, vì nàng nghi ngờ rằng cổ áo có vết máu, nàng sợ Đại Lý Tự Mai thiếu khanh sẽ phát hiện ra manh mối.
Nhưng nghĩ lại, hắn không hề để ý đến chuyện nhỏ nhặt này của mình.
Không phải Tuyên Minh Châu cố ý che giấu bệnh tật giả vờ ra vẻ, mà là nàng thay đổi tâm cảnh chỉ sau một đêm, trước mắt trù tính một chuyện, đó là cùng phò mã ân đoạn nghĩa tuyệt.
Sau khi thay xiêm y giản dị trongMinh Cao Uyển, Tuyên Minh Châu không vội quay lại, gọi ám vệ Tùng Đài tới để đưa ra hai mệnh lệnh.
“Bảo Nghênh Tiêu đến cửa cung chờ tin tức, tính ra tin tức Thái Hoàng Thái Phi đã nhiều ngày nên truyền ra.
"Ngươi lại đi Thái Y Viện bí mật hỏi ý kiến
Dương thái y, ta uống xong đan dược, luôn cảm thấy tức ngực, cổ họng tanh ngọt, chuyện này là thế nào? Đi nhanh về nhanh."
Hoằng Nhi Trừng Nhi, hơn nữa bên ngoài hành tẩu Nghênh Tiêu, Tống Na, Tùng Đài, Tuyết Đường đều là nhiều năm tâm phúc của nàng, có thể hoàn toàn tín nhiệm. Tùng Đài lĩnh mệnh mà đi.
Chưa đầy nửa canh giờ, Tùng Đài mang về một tin tức bất ngờ: Dương thái y ngoài ý muốn ngã ở nhà rơi vào hôn mê.
Cái gì?” Tuyên Minh Châu nghe nói này tin thập phần giật mình.
"Có nghiêm trọng không? Làm sao lại phát sinh chuyện như vậy?"
Tùng Đài tường thuật lại cặn kẽ, nói rằng ngày hôm đó Dương thái y nghỉ phép, không có ở Thái Y Viện, vốn dĩ ở trong nhà ngủ trưa, theo Trương thị lão phu nhân của Dương thái y nói,cũng không biết trong mộng thấy cái gì, ông ấy đột nhiên kinh hãi tỉnh dậy, hô to: "Không đúng, sai rồi!"
Sau đó, Dương thái y đi chân trần xuống đất, vội vàng đi vòng quanh, lẩm bẩm hồi lâu mới đi ra ngoài.
Trương phu nhân thấy ông vẫn chưa đi giày liền lo lắng kéo ông lại, chắc là lòng bàn chân của Dương thái y đang đổ mồ hôi, hai người kéo nhau, khiến Dương thái y lảo đảo ngã đập đầu.
Vết thương ở sau đầu, sau khi y quan nhìn thấy, nói Dương thái y đã già, khó có thể nói khi nào tỉnh lại.
Tuyên Minh Châu nghe xong lời này, nghi hoặc hồi lâu, đành phải sai người tới trông nom Dương gia, trong ngực khó hiểu càng thêm khó chịu.
Lúc này đan dược đã chuẩn bị xong, Trình nhi cẩn thận bưng lên, miệng bát bốc ra hơi nước có mùi tanh nồng.
Nhìn thấy bát canh thuốc đắng này, Tuyên Minh Châu cảm thấy bất đắc dĩ, nhíu mày, cầm lấy bát sứ trắng, hớp một ngụm.