"Thế nào?"
Mùa xuân năm Vĩnh Thuần thứ ba của triều Đại Tấn, một bữa tiệc lớn được tổ chức trong điện công chúa. Trong vườn hoa mẫu đơn, trên sân khấu cạnh bờ sông, là một bài hát mừng sinh thần vô cùng sôi động.
Hậu Viện, nội trạch của Chiêu Nhạc trưởng công chúa, im lặng đến nổi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trướng thêu hồng mai che khuất bóng người, chỉ để lộ một cổ tay mảnh khảnh.
Thanh âm trong trẻo mỹ lệ hỏi hai tiếng, bên ngoài Thiên Sa nội các ngự y một mặt biểu tình, trầm mặc không nói.
Tuyên Minh Châu nhíu mày, cung nữ lập tức vén rèm lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng mặc một chiếc váy gấm màu đỏ có thêu kim tuyến, trên tay áo có đôi hạc thêu bằng lụa vàng, nàng tùy ý dựa vào ghế bành, khắp người lộ ra phong thái cao quý.
Dương thái y chỉ liếc mắt một cái, vội vàng cúi đầu, không dám nói nữa.
"Có gì khó nói sao?"
Tuyên Minh Châu đợi một lúc, mới bỏ chiếc khăn trong tay xuống, tức giận cười nói: “Sao bổn cung lại mắc bệnh nan y, hóa ra sinh thần lại biến thành ngày giỗ à?”
Ngày mồng tám tháng tư âm lịch là ngày Phật đản và sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Chiêu Nhạc trưởng công chúa.
Kể từ khi vị hoàng đế đầu tiên của triều đại nhà Tấn bắt đầu trị vì, việc thờ Phật đã dần trở nên nghiêm túc hơn, vì vậy vào ngày này, tất cả các quan lại trong thành Lạc Dương đều nghỉ triều để nghỉ ngơi tắm gội, vừa lúc phủ công chúa thiết yến, mọi người tới dự.
Giữa bữa tiệc, Tuyên Minh Châu cảm thấy chóng mặt muốn nôn, lo lắng trước mặt người khác sẽ thất lễ, bèn gọi thái y đến bắt mạch.
“Aida, tiểu điện hạ, tiểu tổ tông của ta, hôm nay đối với người là một ngày trọng đại!” Thôi bảo mẫu nghe vậy vội vàng nói.
Trong lễ sinh thần, nói về sự sống chết là đại kiêng kị.
Công chúa trong lòng đè nặng một cỗ tử khí, Thôi ma ma biết, là vì phò mã không chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng, lại không muốn cúi đầu nhắc nhở nên khó chịu trong lòng.
Mí mắt của Dương thái y nhảy lên khi bị chế nhạo — không ai biết rằng Chiêu Nhạc trưởng công chúa là con gái Cao Tổ Tấn Minh Đế yêu quý nhất, tiên đế cũng cực kì quý hoàng muội này.
Sau khi thành hôn, hiền lương thục đức không ít, có nhi nữ đầu gối tay ấp, hiện giờ lại đang tuổi thanh xuân.
Dương thái y trong lòng thoáng một tia tiếc hận, cẩn thận hồi đáp:
“Bẩm điện hạ, mạch trạng của ngài rất giống với chứng bệnh của Nhu gia thái hậu năm đó…”
Tuyên Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu lên, Thôi ma ma vô tình làm vỡ chiếc cốc hoa màu xanh mận băng trong tay bà.
“Đại hoàng tỷ sao còn chưa đi ra, hôm nay náo nhiệt phồn hoa gấm vóc, sao có thể không có nhân vật chính được đây?”
Trong bữa tiệc, trên sân khấu gần vườn hoa mẫu đơn, nữ tử đang nói chuyện mặc một chiếc váy xanh lam có thêu hoa cẩm chướng, nàng là Tấn Minh Đế Lục công chúa Tuyên Minh Nhã, phong hào Thành Ngọc.
Ngồi bên cạnh nàng là Tấn vương phủ Bảo Tranh quận chúa, năm trước mới trạc tuổi cập kê, tên là Tuyên Bội, nàng lấy quạt che miệng nói:
“Mới vừa rồi ta thấy trưởng công chúa cô cô sắc mặt có chút nhợt nhạt, tưởng là uống nhiều rượu đi?”
“Ngươi cũng nhìn ra?”
Công chúa Thành Ngọc, người vừa sau cái chết của vị phò mã thứ ba và đang tận hưởng hạnh phúc làm góa phụ, mỉm cười và nhận lấy một miếng bánh quế từ chàng trai trẻ dịu dàng phía sau.
"Say rượu chỗ nào? Chắc là mệt mỏi đi? Ai chẳng biết yến tiệc lần này, trên danh nghĩa là Mai phò mã vì nàng xử lý, kỳ thật còn không phải Tuyên Minh Châu tự tay vất vả làm lấy. Chậc, chính là vì muốn người khác cảm thấy, Mai phò mã trong lòng có nàng.”
Bảo Tranh quận chúa biết hai vị cô cô thấy nàng còn nhỏ sẽ không đối phó, nên giả vờ như không nghe thấy lời châm chọc trong câu nói, ngoan ngoãn phụ họa: "Thì ra là vậy.."
“Còn không phải sao?” Thành Ngọc khóe miệng hơi hơi nhếch lên, một bên xem kịch vừa nói:
“Nàng được phụ hoàng sủng ái thì sao, còn không phải trói nam nhân không yêu nàng lại bên người, bằng mặt không bằng lòng, còn phải thay hắn dưỡng hai nhi tử không phải mình sinh ra, tư vị đó, ha ha.”
Tuyên Bội chỉ cười không nói gì, nghe người lớn nói ra chuyện xấu, trong lòng có chút vui sướиɠ.
Tất nhiên nàng ấy không có gì chống lại người dì cao quý đó, chẳng qua trưởng công chúa đã sống một cuộc sống rất suôn sẻ trong hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời. Những người khác ngẩng đầu nhìn nàng lâu, khó tránh khỏi ghen ghét, oán giận.
Ai cũng biết rằng Tấn Minh Đế sủng ái trưởng công chúa còn hơn thái tử, vì trưởng nữ phá lệ xây cung điện lớn, ban mãng phục, phân chia cấm quân, thưởng ngân khố.
Chỉ chọn ra bất kỳ ai trong số họ thôi cũng đủ khiến người ta ghen tị.
—— Đương nhiên, đó là Tuyên Minh Châu trước khi thành thân.
Thành Ngọc công chúa nghiêng đầu nhìn về hướng nam trong bữa tiệc, thấy bóng người cô độc như cây tùng kia, toại nguyện cười.
Mai Hạc Đình, thân truyền đệ tử của sư phụ hoàng đế năm xưa, Thám Hoa lang do Tấn Minh Đế khâm điểm, trên người luôn có một cỗ khí thanh lãnh, chậc chậc, thật là hấp dẫn.
Đáng tiếc rõ ràng là một người tài, lại bị trưởng công chúa nhìn trúng trong Quỳnh Lâm Yến, từ đây bị cắt đứt cơ hội đạt đến đỉnh cao trên con đường làm quan.
Tâm cao khí ngạo như hắn, sao lại không oán Tuyên Minh Châu?
Dù sao hai người đã thành thân nhiều năm, cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người, nàng cũng chưa từng thấy Mai Hạc Đình cười mấy lần.
Thành Ngọc công chúa trong lòng đắc ý, nghĩ đến sự chật vật của đại hoàng tỷ, nàng tùy tiện nhặt quả vải thiều trên đĩa thủy tinh, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Một chén mực mới mài từ trên trời rơi xuống, tất cả đều bắn tung tóe lên bộ váy mới may của nàng.
“A!” Bảo Tranh quận chúa xoa xoa mu bàn tay, cũng bị vạ lây.
Hình bóng nhỏ màu đen rõ ràng đã quen thuộc với địa hình, đến nhanh đi cũng nhanh. Trong khi Thành Ngọc công chúa đang nghiến răng, bóng dáng của thủ phạm đã biến mất.
Bốn phía đều kinh ngạc, Trình Ngọc sắc mặt càng đen hơn, một lúc lâu sau mới phun ra: "Đồ không có giáo dưỡng!"
"... Thành Ngọc công chúa nói mấy câu, có lẽ là vừa vặn bị tiểu tiểu thư nghe được, trong lúc nóng giận mới hại nàng thành bộ dạng này."
Dương thái y chân trước mới vừa đi, Tuyên Minh Châu rũ xuống hàng mi dài, không biếtđang nghĩ gì, tức khắc có người đem phong ba lúc nãy bẩm báo.
Trong phủ công chúa, chỗ tối tất nhiên là không thiếu tai mắt.
Chẳng qua ảnh vệ Nghênh Tiêu đang nói, phát hiện trong điện không khí có chút không đúng.
Thôi ma ma liên tiếp nháy mắt ra hiệu Nghênh Tiêu cô nương, Hoằng Nhi Trừng Nhi hai người, vành mắt đỏ hồng, bộ dáng dường như vừa mới khóc .
Đây là sao? Nghênh Tiêu kinh ngạc.
Trưởng công chúa điện hạ xưa nay tính khí phóng khoáng, nghe được rất nhiều chuyện chua ngoa, trước nay đều cười cho qua chuyện. Thành Ngọc miệng thúi cũng không phải ngày một ngày hai, cớ gì hôm nay thái độ khác thường?
“Tiếp đi” Tuyên Minh Châu đờ đẫn nâng lên khuôn mặt tái nhợt, “ Những lời nói về phò mã, ngươi kể hết đi.”
Nghênh Tiêu lúc này mới chú ý tới, ánh mắt điện hạ cũng khác thường ngày.
Trước kia, bất kể yến tiệc lớn như thế nào, hay xử lý việc chính sự tầm thường như thế nào, vừa nhắc đến phò mã, ánh mắt của Điện hạ lập tức trở nên nhu hòa như suối.
Lúc này, cặp mắt xinh đẹp kia, chỉ có vắng lặng sương sắc.
Nghênh Tiêu thấp giọng nói: “Thành Ngọc công chúa nói, điện hạ một nam nhân không yêu chính mình ở bên người……”
Những lời này đó nàng khó nói ra miệng, lại không dám giấu giếm.
Tuyên Minh Châu nghe thấy tất cả.
Giống như không để bụng, lại không khỏi nhớ tới lời châm chọc từ khi cùng Mai Hạc Đình thành thân mấy năm nay.
Năm đó đối hắn vừa gặp đã thương, liền xin phụ hoàng cầu tới việc hôn nhân này, mới đầu nàng lo lắng vị này xuất thân từ gia đình thanh quý ở Giang Nam, so với chính mình còn nhỏ hơn một tuổi, không bằng lòng làm phò mã.
Cho nên ở sau khi thành thân, nàng buông bỏ rất nhiều công chúa lễ nghi cùng phô trương, vì hắn cam nguyện ở hậu trạch, rửa tay làm canh.
Tính nàng thích náo nhiệt, hắn lại hàm súc yên ắng, sợ hắn ngại chính mình không học vấn không nghề nghiệp, Tuyên Minh Châu từ đây từ bỏ cưỡi ngựa uống rượu, sửa lại tính tình, học tập thư hương thế gia thục nhã khéo léo.
Hắn thậm chí rất ít khi cười, Tuyên Minh Châu lại còn an ủi chính mình: Thám Hoa lang ta chọn, tất nhiên là trời sinh tính tình liền không yêu cười.
Nguyên lai ở trong mắt người ngoài, đều là nàng đường đường trưởng công chúa, lại thành trò cười chủ động lấy lòng lấy lòng nam nhân.
Tuyên Minh Châu hàng mi rũ xuống: “Bảo Nha đầu đâu?”
Nghênh Tiêu thật cẩn thận nói: “Sự tình của tiểu tiểu thư bị phò mã biết, lệnh đại công tử bắt tiểu tiểu thư xin lỗi khách nhân, sau đó…… Đem tiểu tiểu thư đến từ đường chép sách.”
Lại đến từ đường chép sách? Thôi ma ma nhíu mày, tiểu tiểu thư mới năm tuổi...
Nàng trong lòng oán trách phò mã quá ngiêm khắc, bỗng nhiên nhớ lại công chúa hiện giờ không được giận, xoang mũi chợt chua xót, vội khuyên giải an ủi nói:
“Điện hạ đừng vội, chắc là phò mã nhất thời tức giận, tiểu tiểu thư bên kia tóm lại có đại công tử chiếu cố.”
Không chờ nói xong, lão phụ nhân nhịn không được nghẹn ngào.
Còn nhớ mười mấy năm trước, Nhu gia Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên không khỏe, thái y xem mạch nói, là bệnh nan y hiếm gặp trên đời, gọi là “Huyết khô chứng”.
Lúc ấy ở trong cung ngoài cung thu thập vô số phương thuốc thí nghiệm, kết quả chỉ không đến nửa năm thời gian, Thái Hoàng Thái Hậu liền mất.
Nhu gia Thái Hoàng Thái Hậu, là mẹ đẻ trưởng công chúa.
Một năm đó điện hạ mới mười một tuổi, trơ mắt nhìn mẫu hậu dầu hết đèn tắt.
Hiện giờ thái y lại nói, trưởng công chúa mạch tượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu năm xưa không có sai biệt.
Thôi thị thương tiếc mà nhìn điện hạ một tay mình nuôi dưỡng, ngực giống như bị dao đam vào, ông trời đây là muốn lấy đi tim gan của bà sao!
Vì sao lại là cái bệnh này, đây là bệnh bất trị !
Đôi mắt phượng của Tuyên Minh Châu lúc này yên lặng đến không một ti gợn sóng.
Nàng đẩy cánh cửa sổ có hoa văn đám mây với những chữ Vạn dài bất tận, nhìn những bông đào cuối xuân tươi rói nở rộ trong vườn, giọng nói có chút yếu ớt:
“Ma ma ngươi xem, ta nói đúng không? Nếu như ta không có miệng vàng lời ngọc, ta có làm người cao quý cũng uổng công.”
Thôi ma ma đỏ mắt, đúng lúc này, rèm châuđược vén lên, một đạo thanh tắc thân ảnh cất bước tiến vào.
Thôi ma ma khuyên giải liền không thể nói ra.
Nam nhân vóc người cao gầy cân đối, hôm nay mặc một bộ y phục xanh đen dệt hoa lan, đứng ở nơi đó càng thêm tao nhã tuấn tú uy nghiêm đi tới.
Nghênh Tiêu chợt hoàn hồn chào hỏi, Mai Hạc Đình nhẹ nhàng gật đầu, tuân thủ lễ tiết dừng bước bên ngoài màn lụa.
Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt Tuyên Minh Châu, “Bên ngoài khách còn chờ, điện hạ nơi nào không khoẻ?”
Thôi ma ma luôn luôn tôn kính phò mã gia, lúc này trong lòng lại nghẹn khuất một cổ lửa giận, nếu phò mã biết được công chúa bị bệnh nan y, còn có thể lạnh lùng như vậy hay không?
Đang định mở miệng, Tuyên Minh Châu lắc đầu ngăn cản.
Nàng dựa vào ghế bành, đổi thành tư thế lười biếng, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú có đôi mắt phượng nhàn nhạt này, chợt nở nụ cười.
Không hổ là hắn, ngày vui như vậy, vẫn là bộ dáng bình tĩnh thờ ơ.
Trong phòng ngủ của Tuyên Minh Châu, có một bức bình phong nhỏ với quả thông và hạc trắng. Người này kỳ thật cùng Vân Tiêu rất giống, mặc kệ thiên hạ nháo loạn, đầu không cúi, lưng không cong.
Vậy mà lại làm nàng điên cuồng yêu thích mấy năm nay.
Tuyên Minh Châu ôn nhu hỏi: “Bảo Nha làm sao vậy?”
Mai Hạc Đình dừng một chút, nói: “Đơn giản là bướng bỉnh, một chút việc nhỏ.”
“Ừm, con gái bị giam ở từ đường khi mẫu thân tổ chức sinh thần cũng là chuyện nhỏ.”
Mai Hạc Đình thấy vẻ mặt giễu cợt của nàng, đôi môi mỏng mím thành một đường lạnh lùng.
“Dưỡng tính phải dưỡng từ nhỏ. Bảo Nha lấy mực nước tạt người, không nên phạt sao?”
Đại Lý Tự thiếu khanh, luôn có đếm không hết đạo lý để nói.
Huyền Minh Châu ngày thường đều thích dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cũng thích nghe giọng nói lạnh lùng của hắn, bởi vì tư chất tự nhiên, hắn khác người, xứng với danh hiệu "Giang Nam đệ nhất công tử".
Lúc này, nàng yên lặng nhìn nam nhân hồi lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Nàng cái gì cũng không muốn phân biệt, mệt mỏi nói: "Kết thúc yến tiệc đi."
Mai Hạc Đình cảm thấy bối rối, không biết nàng lại nháo cái gì.
Tuyên Minh Châu từ khi gả cho hắn, tính tình có thể coi là hiền lành ngoan ngoãn, bất kể là quản gia thất hay làdạy con, nàng cũng chưa từng làm trái ý gây khó dễ cho hắn.
Vì vậy, Mai Hạc Đình nhất thời cảm thấy có chút không thoải mái, "Điện hạ, hôm nay các vị tới cửa đều là khách quý, bọn họ tới chúc mừng sinh nhật của người. Yến tiệc còn chưa kết thúc, với tư cách là người chủ trì, về tình về lý người đều không thể thất lễ."
Lại một phen đạo lý lớn, đem lời Tuyên Minh Châu muốn nói “Ta trên người không khỏe” nuốt ngược trở về.
Đôi mắt đen thăm thẳm kia cự tuyệt người ta ngàn dặm, giống như lúc này nàng có nói gì cũng là gây sự với hắn.
Nàng không muốn hèn mọn như vậy.
"Vậy nhờ phò mã thay ta tiếp đãi khách nhân."
Tuyên Minh Châu mỉm cười, giữa hai lông mày nàng có một viên hồng ngọc sương và hoa thiếc lắc lư, nhất thời khúc xạ ra một tia sáng chói mắt. "Ồ, đừng quên mời Trình Ngọc một ly rượu thay ta. Nàng là một góa phụ cô đơn, luôn luôn tưởng nhớ người tỷ phu tốt này."
“Cái gì?” Đối với Mai Hạc Đình mà nói, câu nói này không khác gì xỉ nhục , nghe xong còn chưa kịp phản ứng.
Sau khi sửng sốt một lúc, khuôn mặt hắn đỏ bừng lên không thể tin được.
“Hồ ngôn loạn ngữ, điện hạ, người nháo đủ rồi!” Nam nhân giận dỗi bỏ đi.
Người hầu người hạ trong phòng hai mặt nhìn nhau, trái tim Thôi ma ma sắp tan nát, "Công chúa, sao người không nói cho... tội gì lại làm vậy…?"
Thanh âm màn châu va chạm giống như ngọc vỡ vụn, Tuyên Minh Châu ngơ ngác nhìn hắn rời đi, trong lòng như có một con dao sắc bén đâm vào, nàng mở miệng, nhưng không nói gì.
Đúng vậy, tội gì.
Thành thân bảy năm, không phải nàng chưa từng hoài nghi hắn có một chút nào không thích nàng hay không, mà là nàng dùng quyền lực để ép buộc hắn.
Nhưng nếu một người bướng bỉnh như Mai Hạc Đình thực sự không thích nàng, tại sao hắn vẫn viết những tập thơ Thất Tịch tặng cho nàng hàng năm?
Nào là “Hạc hàm châu ảnh bích”, nào là “Vĩnh kết vợ chồng hảo”.
Hắn đã có đáp lại, nàng liền cũng tin, này đoạn nhân duyên không phải chính mình miễn cưỡng.
Mãi cho đến khi ngự y chẩn đoán nàng mắc phải một căn bệnh nan y, Chiêu Nhạc trưởng công chúa mới chợt phát hiện ra.
Bảy năm này vốn là mộng tưởng của nàng.