Bóng người bất động như núi, bỗng nhiên l*иg đèn rơi xuống đất, gương mặt Mai Hạc Đình không chút thay đổi xé nát văn điệp trong tay.
Nghênh Tiêu và Tùng Đài trố mắt mà nhìn.
Bọn họ dự đoán đủ loại phản ứng của Mai Hạc Đình sau khi nhìn thấy phong thư hưu phu.
Nào ngờ hắn còn cả gan bất kính tông pháp luật lệ!
Nghênh Tiêu sửng sốt hồi lâu, mãi không thể nói thành lời: “Mai đại nhân thân là hình quan, chẳng lẽ không biết hủy hoại văn điệp cũng tương đương với tội khi quân hay sao!”
Giọng nói của Tùng Đài có vẻ hòa hoãn hơn: “Sáng nay, văn điệp của Tông Nhân thư đã được sửa xong, là ngại Mai phu nhân vẫn còn ở trong phủ nên điện hạ mới không trực tiếp lấy ra. Đại nhân xé bản sao này thì ngọc điệp trong thái miếu cũng đã được ngự bút xong, ngày mai mọi người trong kinh thành đều sẽ biết.”
“Theo lý, bất luận là đại nhân hay là thái thái Mai gia, hiện giờ đều không được ở lại phủ trưởng Công chúa nữa, nhưng điện hạ vẫn còn quan tâm tới thân thể lão phu nhân nên mới khoan dung độ lượng. Mai đại nhân, công tâm mà nói, điện hạ đã tận tình tận nghĩa với đại nhân như thế, giờ đại nhân vẫn còn dây dưa như này là có ý gì đây?”
“Ta là phò mã của nàng.”
Trong mắt Mai Hạc Đình phản chiếu ánh đèn le lói, có lệ khí quỷ dị, khàn khàn nói: “Ta không đồng ý việc hòa ly, đương nhiên không thể tính việc này.”
“Nàng đã ngủ chưa, ta muốn vào thăm nàng một chút.”
Nghênh Tiêu thấy hắn làm như không có việc gì, tức giận đến mức tâm cũng run rẩy theo. Ngươi không đồng ý… ha, ngươi không đồng ý thì có là gì cơ chứ! Nếu hắn dùng ba phần chấp nhất tối nay trong quá khứ thì điện hạ có thể nản lòng thoái chí, đến phút cuối cùng cũng không có một người săn sóc bên người hay không?
Sắp sửa mất đi mới nhớ ra mình là phò mã, sống chết bám chặt mép giếng không buông tay, sao Công chúa điện hạ coi trọng cho được.
Nàng ấy cười lạnh nói: “Chẳng lẽ đến tận lúc này mà đại nhân còn vọng tưởng chung sống cùng điện hạ ư?”
“Ta chỉ đứng từ xa… nhìn nàng một lần…” Mai Hạc Đình nhìn điện các gần ngay trước mắt, cảm giác buồn bực tích tụ trong l*иg ngực nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì sự trấn định: “Thỉnh nhị vị truyền báo một tiếng… chuyện còn lại, ta muốn gặp mặt Công chúa tự nói với nàng.”
Hô hấp của Nghênh Tiêu phập phồng bất định, lần trước ở Thúy Vi cung, hắn cũng nói y hệt như vậy, giờ còn dám nói “chỉ đứng từ xa nhìn nàng một lần”? Nghênh Tiêu tin tưởng hắn mới là lạ.
Đang muốn châm chọc vài câu thì Tùng Đài nắm lấy cánh tay nhỏ của nàng ấy, lắc đầu, hời hợt nói ra một câu: “Đại nhân, hà tất gì phải làm thế.”
Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất gì phải làm thế.
Nước đã đổ đi khó thu hồi lại, hà tất gì phải làm thế.
“Mái hiên.” Mai Hạc Đình nắm chặt ống tay áo, cúi đầu: “Ta ngủ ở ngoài mái hiên cũng được.”
Tùng Đài lắc đầu: “Mái hiên là nơi đám tỳ nữ ngủ qua đêm, không phù hợp với thân phận của đại nhân. Xin đại nhân thứ lỗi, mong đại nhân đừng làm khó chúng ta.”
“Giác điện.”
Hốc mắt Mai Hạc Đình đau xót nhìn thẳng mặt đất, lòng bàn chân nối liền với bóng dáng đổ dài trên mặt đất, có chút suy sụp uể oải, giống như con thú dữ bị nhổ hết nanh vuốt.
Tùng Đài có chút thương hại nhìn hắn, mà tâm Nghênh Tiêu lại cứng như đá, hừ lạnh một tiếng:
“Đó là chỗ ở bình thường dành cho khách nhân, chỉ sợ đại nhân còn không phải là khách đến phủ Công chúa đâu.”
Trong tay hai cô nương này không có đao nhưng lời nói ra lại sắc bén hơn lưỡi đao gấp trăm lần.
Mai Hạc Đình đứng ở dinh thự mình từng ở suốt bảy năm, không chủ không khách, không bằng nô bộc.
Hắn không kiêng kỵ hạ mình trước mặt trưởng Công chúa, thế nhưng cũng không đổi được một cái liếc nhìn của nàng.
Đôi mắt phản chiếu ánh sáng mong mỏi nhưng không thể có kia, áng mây đen dần hiện lên trong con ngươi trong suốt kia.
Trước kia nàng phải chờ đợi bao nhiêu đêm, chong đèn sáng trưng chờ hắn trở về?
“Phòng phía sau chủ điện.” Hắn đè thấp âm lượng: “Được chưa?”
Nghênh Tiêu khẽ nhíu mày, căn phòng phía sau chủ điện được dùng để cất đồ linh tinh, bên cạnh là nhà xí, ngay cả tôi tớ hạng hai, hạng ba trong phủ cũng không ở nơi đó.
Nàng ấy nảy sinh nghi hoặc, không phải Mai thị rất sạch sẽ ư, sao hắn có thể bước chân vào đó được?
Tùng Đài lại kéo kéo tay áo nàng ấy, Nghênh Tiêu hơi do dự, tức giận tránh đường.
Tốt xấu gì cũng không thể để thiếu khanh tứ phẩm ở gần nhà xí được, giờ còn cãi cọ ở chỗ này cả đêm, sợ điện hạ không được yên ổn nghỉ ngơi.
Tin tức Mai Hạc Đình nghỉ ngơi ở gian phòng phía sau đã truyền tới bên tai Tuyên Minh Châu.
Sau tấm màn mỏng, trưởng Công chúa mặc tẩm y đang khẽ nhếch cằm, hít một hơi huân hương thơm nồng.
Đây là phương thức bí truyền trong cung, dùng bột trân châu nghiền nhỏ trộn lẫn với hoa hồng tím và nếp than, có công dụng dưỡng da rất tốt.
Hoằng Nhi tính toán canh giờ, lúc này chắc hẳn Hoài Ninh huyện chủ đã mệt mỏi lắm rồi, Hoằng Nhi bèn lên tiếng hỏi điện hạ xem phải xử lý người nọ như nào: “Chủ tử thật sự muốn sai Hình thị đến hoàng lăng sao?”
Tuyên Minh Châu nhắm mắt cười khẽ một tiếng: “Mười nàng ta cộng lại cũng không có tư cách, ta còn chê nàng ta làm bẩn mắt phụ hoàng và hoàng huynh đó.”
Đúng lúc này, nha hoàn bẩm báo việc Mai thị xông vào nội uyển, Hoằng Nhi đứng ở bên cạnh nghe thấy, nhẹ nhàng kiềm chế khóe môi cong lên, hà tất gì phải như thế?
Tuyên Minh Châu nghe xong chỉ có chút ngạc nhiên: “A, hắn cũng biết dùng khổ nhục kế ư.”
Dứt lời, nàng khẽ ngáp một cái, lười biếng nằm trên gối: “Tắt đèn đi.”
Sau hai bức tường cách chính điện Minh Cao Uyển là loạt hành lang dài nối liền nhau đến thẳng gian phòng phía sau. Tuy rất nhiều phòng nhưng đã lâu không có nhân khí, quanh năm âm u, lạnh lẽo, vẫn luôn bỏ trống ở đó.
Một đạo thân ảnh ủ rũ tùy ý đi tới trước một gian phòng, đẩy cửa ra. Hắn còn chưa kịp bước vào đã ho khan một trận.
Không biết đã bao lâu nơi này chưa được thu dọn qua, một lớp bụi bặm thổi qua theo cơn gió đêm, toàn bộ đều chui vào lỗ mũi.
May mà bây giờ là buổi tối nên hắn không nhìn thấy khung cảnh bẩn thỉu nơi đây, nhưng chỉ dựa vào sự tưởng tượng, Mai Hạc Đình đã cảm giác da gà khắp người đều nổi lên.
Hắn có thể không đổi sắc mặt kiểm tra thi thể người chết, thế nhưng ngày thường lại chịu không nổi một chút bụi bặm bẩn thỉu.
Người khác đã dùng đồ thì hắn quả quyết không đυ.ng vào, thứ gì dính người cũng phải hất ra.
Nhưng mà hiện tại, cho dù có khó chịu cỡ nào, có không hài lòng cỡ nào thì gian phòng tồi tàn trước mặt là nơi duy nhất hắn có thể dung thân tối nay.
Mai Hạc Đình nín thở bước vào, đèn l*иg chiếu qua một đống đồ linh tinh chồng chất đầy đất, phân biệt không rõ đó là cái gì. Mũi giày không cẩn thận đá trúng món đồ nào là hàng loạt tơ nhện sẽ rơi xuống người hắn ngay lập tức.
Mai Hạc Đình đảo mắt nhìn quanh, rốt cuộc cũng tìm được một góc tương đối sạch sẽ.
Muốn tìm một cái giường không có người nằm qua hẳn là không có, cho dù có thì hắn cũng sẽ không dùng tới. Hắn lặng lẽ cắm đèn l*иg ở khe hở trên khung cửa, đứng lặng im hồi lâu rồi cởi ngoại bào lót trên mặt đất, trên người hắn chỉ còn lại một kiện y phục đơn bạc, khoanh chân ngồi đó.
Mai Hạc Đình không nhúc nhích dù chỉ là một chút, thật giống với khung cảnh khi xưa, mà hiện tại, sự tình đã rất khác.
Trái tim lại chịu cảnh tàn sát bừa bãi, đau đớn cùng cực.
Vừa rồi lúc ở trong đình, hắn không chỉ xé nát tấm văn điệp kia mà phảng phất còn xé nát cả trái tim của chính hắn.
Ánh mắt so với đêm tối càng tối hơn, chung quanh yên tĩnh hơn hẳn, rất nhiều chuyện bình thường không nhớ ra như ong vỡ tổ đột ngột ập đến. Bấy giờ hắn mới phát hiện, đã rất lâu không có người gọi hắn một tiếng ‘phò mã’.
Mai Hạc Đình nhớ trước kia Tuyên Minh Châu gọi hắn với đủ danh hiệu: Trường Sinh, Mai Lang, Hạc Tiên Nhi, tiểu tướng công…
“Đừng gọi như vậy.”
Giọng của nàng như làm bằng mật đường, tràn ngập nhu tình khiến hắn phải đỏ mặt tim đập nhanh, không thể không sửa lại tật xấu thích trêu chọc người khác của vị điện hạ này.
Khi đó hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, không thể một mực trầm luân trong ôn nhu hương.
Mỗi lần hắn đè nén, che giấu xong xuôi, chỉ chờ nàng chủ động tiến tới là hắn đành phải thuận theo ý của điện hạ.
Phảng phất như thế là có thể chứng minh ý niệm sâu trong nội tâm hắn không hề tồn tại.
Thánh nhân tiết dục, mà hắn không phải thánh nhân, tiết dục của hắn không phải vì tu thân.
Là ức ma.
Chỉ có hắn biết du͙© vọиɠ của mình sâu bao nhiêu.
Vì thế, hắn để mặc cho nữ tử tôn quý vô vàn của Đại Tấn chủ động vì hắn.
Trong yên tĩnh, chợt ‘rầm’ một tiếng.
Đèn l*иg treo giữa khe cửa rơi xuống.
Trong nháy mắt khi chiếc đèn rơi xuống đất, ánh sáng đột nhiên tắt lịm, một lớp bụi bặm lại bay lên không trung khiến Mai Hạc Đình ho khan đến tê tâm liệt phế.
Đợi đến khi tiếng ho dần dần lắng xuống, loại chuyện chưa từng được cân nhắc đến bao giờ lại xếp thành hàng trong lòng hắn.
Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, bóng người đả tọa đổi thành ngồi xuống.
Lại qua nửa canh giờ nữa, bóng người không khỏi lắc lư một chút, cọ xát hai cẳng chân tê dại, khẽ gập lại. Hắn ôm đôi chân dài không có chỗ đặt ở giữa khuỷu tay, cằm gác ở trên đầu gối, chôn mặt xuống.
Dưới quẫn cảnh chưa bao giờ gặp qua, ủy khuất chưa bao giờ cảm thụ được, lỗ thủng trong lòng mới nứt toác, trắng trợn chiếm núi làm vua.
Loại tư vị kia còn chua xót, còn đắng hơn nhiều so với hoàng liên, len lỏi trong cơ thể không chịu rời đi.
Những đêm cô đơn lạnh lẽo không có hắn bầu bạn, có phải tâm tình của nàng cũng như thế hay không?
Bàn tay của Mai Hạc Đình gắt gao đặt ở ngực trái, cố gắng chống đỡ một phần thể diện cuối cùng, bày mưu tính kế thầm nhủ trong lòng:
“Mai mỗ là nam tử, cần phải đảm đương việc lớn. Thánh nhân cũng có sai lầm, biết sai có thể sửa, thánh nhân cũng nói ngục tù duy nhất trên đời là số mệnh lớn lao của các chúng sinh, người chết không thể sống lại, không thể quay trở lại. Phu thê bất đồng quan điểm là chuyện bình thường, ta và điện hạ vẫn chưa đến mức phải xa cách âm dương, mỗ tự biết mình sai, giờ chuyện đã làm cũng đã làm rồi, là ta đã làm tổn thương nàng, phải nên dùng hết khả năng vãn hồi… cho dù phải bồi thường gấp trăm ngàn lần thì cũng không thể chối từ, đó mới là đạo lý đúng đắn. Mỗ không thể hồ đồ buông tay để rồi gây nên sự tiếc nuối. Không sai, không sai, phải là như thế…”
Thiếu khanh Đại Lý Tự định ngồi thiền định một đêm, cuối cùng lại ôm gối mê mẩn trong dòng suy nghĩ như đèn kéo quân.
Không biết qua bao lâu, trước mặt đột nhiên tỏa ra chút ánh sáng, Mai Hạc Đình mơ hồ mở mắt.
Hắn phát hiện mình không ở trong căn phòng tối tăm bẩn thỉu kia nữa mà đang ở trong một gian phòng ấm áp, sạch sẽ, sáng sủa của Minh Cao Uyển.
Trên trường kỷ dưới cửa sổ phía tây, Tuyên Minh Châu mặc một bộ y phục thêu nhành mai màu tím, đang ngồi tựa vào gối.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ phản chiếu khuôn mặt dịu dàng của nàng, ngọc tuyết sinh hương, chợt hóa thành nửa trong suốt.
Nàng điềm đạm thêu một cái mũ trùm đầu, tán gẫu việc trong phủ cùng Thôi ma ma bên cạnh.
“Nếu đứa nhỏ này là nữ nhi, ta sẽ trang điểm thật tỉ mỉ cho nó.”
Ánh mắt Mai Hạc Đình rơi xuống bụng dưới hơi lồi ra của nàng, hai mắt đỏ lên.
Cảnh tượng này không phải là cảnh tượng trong trí nhớ của hắn. Vì vậy… hắn lại tiến vào mộng cảnh của Tuyên Minh Châu một lần nữa.
Hắn thử động tay, động chân, muốn mở miệng nói, quả nhiên vẫn giống như lần trước, hắn không chủ động di chuyển được, chỉ đành biến thành người gỗ đứng ở nơi đó.
Tuy hắn không nhúc nhích nhưng tư duy lại đặc biệt rõ ràng, người ta hay nói ngày có suy nghĩ gì thì đêm nằm mộng như vậy. Đêm nay Minh Châu mơ thấy cảnh lúc nàng mang thai, ít nhất thì trong lòng nàng vẫn còn nhớ tới Bảo Nha phải không?
Vậy thì hắn còn có cơ hội vãn hồi hay không?
Nghĩ đến đây, suy nghĩ trong lòng Mai Hạc Đình đột nhiên thông suốt, ngưng thần lắng nghe đoạn đối thoại của Minh Châu cùng ma ma, muốn hiểu rõ nàng có suy nghĩ gì, có mong ước gì.
Chỉ nghe Thôi ma ma than nhẹ một tiếng: “Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh, trận kinh hãi lúc trước không phải chuyện đùa, liên tục nôn mửa mấy ngày, may mắn điện hạ phúc trạch thâm hậu…”
Kinh hãi, nôn mửa - - Mai Hạc Đình khẽ chấn động, nàng từng gặp phải chuyện như này sao?
Chính vào lúc này, bầu trời trong vắt bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rền, mưa to như trút nước đổ xuống, phá vỡ cửa sổ phía sau Tuyên Minh Châu, mưa hắt hết lên người nàng.
Mai Hạc Đình nóng nảy, muốn gọi nàng đến chỗ mình tránh mưa nhưng cổ họng lại giống như bị người ta chặn lại, không gọi thành tiếng.
Hắn trơ mắt nhìn Tuyên Minh Châu ngơ ngác bất động trong cơn mưa, nước mưa nhỏ kín gương mặt khiến tầm nhìn mơ hồ, giống như cách một lớp lưu ly mỏng, không phân biệt được là nước mưa hay là nước mắt.
Mai Hạc Đình nghẹn ngào, chỉ muốn thoát khỏi giam cầm, chỉ muốn cất bước chạy đến chỗ nàng, nào ngờ nữ tử điềm tĩnh kia bỗng nhiên mở miệng:
“Ta sắp đi gặp mẫu hậu rồi…”
Chẳng biết từ lúc nào trong tay nàng đã có thêm một cây kéo nhỏ, cây kéo bị đâm vào ngực, máu nhuộm đỏ chiếc mũ, phun tung tóe trên mặt Mai Hạc Đình.
Trái tim hắn đã gần vỡ nát, nữ tử nâng gương mặt trắng như tuyết lên nhìn hắn, ngữ khí không buồn không vui giống như ban sáng: “Một kiếp phù du bảy năm cuộc đời, không thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, không thể cùng nhau đi khắp giang hồ. Ta phải đi rồi.”
“Nàng đi đâu vậy! Minh Châu, không được!”
Thân thể Mai Hạc Đình cứng đờ, đột nhiên bừng tỉnh.
Chuyện đầu tiên hắn làm chính là sờ mặt mình, trong gian phòng tối tăm chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hắn. Bỗng nhiên, Mai Hạc Đình đứng dậy chạy về phía Minh Cao Uyển.
Hắn muốn xác nhận Tuyên Minh Châu vẫn còn mạnh khỏe.
Mai Hạc Đình cảm thấy mình điên rồi, không phân biệt được hiện thực và mộng cảnh, nhưng hắn phải tận mắt nhìn thấy nàng bình yên vô sự, vậy thì mới có thể yên tâm.
Đồng thời trong lòng không khỏi lo sợ nghi hoặc, giống như có bí mật gì đó đột ngột phát sinh trong đêm tối - - lần trước là nhảy xuống nước, lần này lại là tự sát, vì sao nàng luôn mơ như vậy?
Ánh đèn trong phòng ngủ Minh Cao Uyển chợt sáng lên.
Tuyên Minh Châu bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cúi người nôn ra một ngụm máu.
Hoằng Nhi nghe thấy động tĩnh vội vàng cầm đèn đi tới.
Hoằng Nhi thắp đèn sáng trưng, chiếu rõ màu đỏ tươi trong ống nhổ, bàn tay run rẩy không nắm vững được giá nến.
“Đã là lần thứ ba rồi…” Hoằng Nhi hoảng hốt nói: “Rõ ràng điện hạ đã uống thuốc do Dương thái y kê đúng giờ, sao lại nôn ra máu nhiều thế… Điện hạ có cảm thấy… có gì đó không ổn không?”
Tuyên Minh Châu miễn cưỡng chống người, đưa tay đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim đập nhanh vì cảnh tượng trong mộng.
Lần trước là nhảy xuống hồ, lần này lại biến thành cây kéo đâm vào ngực, cảm giác vô cùng rõ ràng khiến người ta nảy sinh ảo giác mình thật sự bị đâm một nhát vậy.
Hai bên tóc mai chảy ra giọt mồ hôi lạnh lẽo, trong cổ họng chỉ còn vị tanh nồng khó chịu, đang muốn bảo nha hoàn lấy nước súc miệng thì ngoài điện chợt vang lên một tiếng kinh hô.
Ngay sau đó cửa điện chợt mở toang ra.
Nha hoàn trực đêm ngoài gian phòng còn chưa kịp vang lên thì một bóng người đã đẩy rèm xuống xông thẳng vào.
“Đại nhân vào đây bằng cách nào!”
Hoằng Nhi và Trừng Nhi kinh ngạc đứng chặn trước giường, Nghênh Tiêu cùng Tùng Đài lập tức đuổi theo.
Mai Hạc Đình không có ngoại bào, chỉ mặc một bộ y phục đơn bạc còn dính chút bụi bặm, hơi thở dồn dập, bị bốn cô nương vây quanh ở chính giữa.
Đôi mắt phủ kín tơ máu kia chỉ nhìn một mình Tuyên Minh Châu.
Nữ tử kiều mỵ dựa vào trên giường, mái tóc dài như tảo xõa tung trước ngực, áo khoác ngoài màu đinh hương rũ xuống, để lộ một mảng da thịt bóng loáng như tuyết trắng.
Trong mắt hắn lập tức phác họa một loại phong cảnh mang ý vị khác.
Mai Hạc Đình khắc chế dời tầm mắt đi, thấy mặt nàng trắng như tuyết, môi đỏ như son, mái tóc đen như sương còn dính chút mồ hôi, dưới ánh sáng chập chờn tựa như quỷ mị không dính chút khói lửa nhân gian.
“Đi ra ngoài.” Ánh mắt Tuyên Minh Châu trầm tĩnh, tiện tay thu lại vạt áo.
Mai Hạc Đình thấy nàng không giống quang cảnh trong mộng, trong chớp mắt mới thả lỏng tâm tình.
Lúc nhìn xuống, hắn đột nhiên đối diện với vệt máu trong ống nhổ bên giường.
Nam nhân bi thương lui về phía sau hai bước.
Hắn như bị cơn ác mộng kia ép phải ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn về phía cánh môi đỏ tươi diễm lệ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ xấu xa kia.
“... Đến tột cùng nàng bị làm sao vậy, nàng có chuyện gì giấu diếm ta?”
Ngoài cửa sổ, một tia sáng cắt ngang đường chân trời, theo đó là một tiếng sấm nổ vang, mưa trút xuống như nước.