Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Bệnh Nguy Kịch

Chương 14: Không còn ai quan tâm đến hắn

Mai Hạc Đình dùng đai ngọc để đổi lấy hoa mai, trong nháy mắt đã trở thành chuyện cười.

Dáng người Tuyên Minh Châu thon dài ngồi trên lưng ngựa tựa như một chồi non mới sinh trưởng. Nàng vui vẻ cầm lấy cành đào đỏ rực cắm vào yên ngựa được chạm trổ hoa văn tinh tế, từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía hắn.

Mấy bằng hữu đi theo phía sau trưởng Công chúa cũng quay sang đánh giá Mai Hạc Đình.

Giống như đang nghi hoặc, không phải người ta hay khen ngợi Mai phò mã tài giỏi cao siêu ư, sao ngay cả sở thích của chính thê cũng không biết vậy? Cũng có người bất mãn với hắn, cảm thấy người này không xứng với lão đại của bọn họ, hòa ly là vô cùng chính xác. Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn khó tránh khỏi tức giận thay lão đại.

Mai Hạc Đình vốn là thiên chi kiêu tử (*), hồi còn ở Giang Nam cũng là chúng tinh phủng nguyệt (*), chưa bao giờ phải tiếp nhận nhiều ánh mắt khác thường nhìn mình như vậy.

Năm đó sau khi Tấn Minh Đế ban hôn, ngoại trừ Ngôn Hoài hùng hổ tìm tới tận cửa thì không có người nào dám quấy rầy hắn nữa.

Hôm nay suy nghĩ kỹ lại, Tuyên Minh Châu vốn có xuất thân cao quý, có được bao nhiêu sủng ái, lại càng không thiếu người ái mộ nàng. Ý chỉ tứ hôn vừa được ban ra, cho dù không có tình địch tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì chẳng lẽ tri kỷ hảo hữu của nàng lại không đến góp vui hỏi thăm một, hai câu?

Hẳn là Tuyên Minh Châu đã ngăn bọn họ đến.

Nàng sợ bằng hữu của nàng nói ra lời không vừa tai hắn, chọc hắn suy nghĩ nhiều nên mới dùng phương thức này yên lặng bảo vệ hắn.

Hắn vốn không hề hay biết.

Mấy năm nay, hắn vốn coi cuộc sống vô ưu vô lo này là lẽ đương nhiên.

“Điện hạ.” Ngón tay trắng bệch của Mai Hạc Đình nắm chặt cành mai, da thịt bị nghiền nát đến nỗi biến dạng cả đi, giọng nói khàn khàn: “Thần… có chuyện muốn nói với người.”

Dường như Tuyên Minh Châu không nghe thấy, quay đầu nói với bằng hữu: “Chúng ta tổ chức tiệc tẩy trần cho Tiểu Hoài Nhi được không?”

“Được! Đều nghe lời điện hạ!” Trưởng Công chúa vừa mới lên tiếng, bọn họ đã đồng lòng hô vang.

“Điện hạ!” Mắt thấy nàng muốn gạt hắn sang một bên, cổ họng Mai Hạc Đình chợt căng thẳng, cất bước tiến lên gọi nàng một tiếng.

Tuyên Minh Châu cúi đầu thuận miệng hỏi: “Hoa này là để tặng ta sao?”

Thấy Mai Hạc Đình cứng ngắc gật đầu, nàng mỉm cười ‘ừm’ một tiếng: “Bạch mai thanh cao, đáng tiếc giờ đã vào lúc giao mùa, chẳng còn sương tuyết để cành hoa này tỏa sắc, có tặng cũng chẳng thích hợp chút nào. Giá!”

Một đoàn người ngựa hô hoán nhau chạy qua người Mai Hạc Đình, hướng thẳng đến cửa cung.

Người cưỡi ngựa đi đầu mặc y phục đỏ rực, vòng eo vừa mềm mại vừa cứng rắn, không ai biết được nàng đã là mẫu thân của một hài nhi năm tuổi.

Bóng hình xinh đẹp kinh diễm, phong thái động lòng người.

Mai Hạc Đình cơ hồ chưa từng thấy qua bộ dáng phóng khoáng cưỡi ngựa của nàng, hắn vốn là người không thích động một chút là hoạt động mạnh, cũng không thích việc đi săn đổ đầy mồ hôi, thế nên sau khi nàng thành hôn với hắn cũng dần sửa đổi tính tình, yên tĩnh ở trong phủ.

Hóa ra khi nàng mặc hồ phục cưỡi ngựa bắn cung lại mang phong thái đặc biệt thu hút như vậy.

Trước kia đều là nàng đứng ở phía sau nhìn theo hắn. Mà lúc này đây lại đổi thành hắn chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, thật lâu sau vẫn không muốn dời mắt.

Nhưng tường cung rất cao, dễ dàng chặn lại tầm mắt.

Trái tim Mai Hạc Đình tĩnh lặng như vực sâu, bỗng nhiên có thêm vô số hòn đá rơi xuống tạo thành gợn sóng. Hắn không hề nhìn thấy hòn đá kia chìm xuống đáy nước mà chỉ biết nó là thứ khiến lòng hồ gợn sóng, dần dần mọi thứ không còn giống như trước kia nữa.

Hắn im lặng một lúc rồi bỏ lại cành mai, quay người đi về phía Lưỡng Nghi điện.

“Ngôn Hoài thật sự mang hoa đào Mân Nam về tặng cho Hoàng cô cô?”

Trong Lưỡng Nghi điện, sắc mặt vị Hoàng đế vô cùng trầm tĩnh, nghiền ngẫm hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, đúng là như vậy. Vị Bình Nam tướng quân này cũng thật là, hắn hồi kinh không tới gặp bệ hạ trước mà lại chạy tới gặp trưởng Công chúa điện hạ.”

Tuy ngự tiền thái giám Hoàng Phúc Toàn nói như thế nhưng lão biết rõ bệ hạ sủng ái Ngôn tiểu tướng quân, ý cười trong mắt không giấu đi đâu được: “Thị vệ trong vườn thượng uyển hồi báo, lúc nãy điện hạ đã dẫn theo bọn họ ra ngoài cung uống rượu rồi ạ.” Cả chuyện về Mai phò mã cũng được bẩm báo đầy đủ.

“Hừ.” Hoàng đế nghe được cái tên này, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Bản thân hắn vốn là người không có tâm, Hoàng đế có lòng cũng không giúp gì được hắn.

Đột nhiên ngự tiền thị vệ vào báo, Mai Thiếu Khanh ở bên ngoài cầu kiến. Hoàng đế hờ hững nói đúng hai chữ: “Không gặp!”

Hoàng Phúc Toàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cúi đầu đứng hầu hạ bên cạnh.

Ngay cả một nô tài như lão cũng thấy được rất rõ ràng, sao Mai phò mã này nghĩ mãi mà không rõ chứ?

Điện hạ yêu mai, chẳng qua bởi vì phò mã mang họ Mai. Nếu hắn họ Lan, bảo đảm trưởng Công chúa sẽ yêu lan, nếu hắn họ Trúc thì chắc chắn điện hạ sẽ yêu cây trúc liền.

Hoa mai cao ngạo?

A.

Có cao ngạo hơn nữa cũng có bằng với nữ tử nhận vinh sủng nhiều nhất suốt ba đời Đại Tấn hay không?

Nam nhân đứng thẳng dưới bậc thềm, nghe ngự tiền thị vệ khó xử thuật lại khẩu dụ của bệ hạ, đôi môi mỏng vốn đã mất đi huyết sắc càng phai nhạt thêm một phần.

Tinh hà rủ xuống, ánh đèn rực rỡ.

Mấy quán rượu nổi tiếng đều mở ra ở Hưng Hóa, sau khi đêm xuống mới bắt đầu náo nhiệt.

Trên tầng lầu của Nghi Xuân nhạc phường có treo một chuỗi đèn l*иg đỏ thẫm, trong lầu một, nàng hồ cơ phong tình đang nhảy múa rót rượu, trên mắt cá chân trắng như tuyết có một sợi tơ đỏ quấn quanh chuông bạc, tiếng chuông vang lên không dứt khiến tiếng cười của khách nhân mãi không thể ngừng.

Lầu hai, trong một gian nhã sương rộng rãi, gần mười vị lang quân và nương tử trẻ tuổi ngồi vây quanh bàn, lấy đũa ngà voi gõ vào chén, vừa nghe tiếng tỳ bà vừa thưởng rượu ngon.

“Trời ơi, các người thương xót cho ta cái, một chén nhỏ như thế cũng tốn rất nhiều bạc đó.”

Dương Kha Chi bưng lên bốn đĩa trái cây tươi ngon vào gian phòng, lại thêm hai vò Túy Quân Hoan cất trong hầm mười năm, quay mặt mắng một tiếng, kéo Phó Phương Phương đang nằm nghiêng trên đùi Lâm Hành Thủ lên.

“Ngày mai ai lại về nhà nấy rồi, tỷ không thấy mọi người đang rất vui vẻ sao? Nói tóm lại tất cả đều do điện hạ sai khiến chúng ta đó!”

“Trách ta sao?” Tuyên Minh Châu cười trừng mắt, mùi rượu quẩn quanh khiến đôi mắt phượng hơi mơ màng, đuôi mắt như bôi son khiến nàng càng thêm phần kiều diễm, duỗi tay quơ quàng lung tung.

“Ai da, điện hạ nhìn vò rượu trước mặt Tiểu Hoài Nhi rồi nói kìa. Tiểu tử này chắc không được uống được rượu ngon ở biên quan nên mới phải chạy về Lạc Dương uống rượu với điện hạ đó.”

Mọi người bật cười ha ha, dường như đã trở về năm tháng tùy ý hồ nháo trước kia.

“A tỷ.” Ngôn Hoài có vẻ đã say, hai mắt lại sáng như sao nhìn ngón tay trắng nõn trước mắt, cổ tay giật giật tiến về phía trước, cuối cùng cũng kiềm chế lại được.

Hắn ta nhìn khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong kia, cúi đầu hỏi: “Vì sao không gọi ta Tứ Bạch?”

Lý Mộng Kình chua xót ho khan một tiếng, Tuyên Minh Châu nghe vậy chợt cười rộ lên.

Năm đó Ngôn Hoài tùy ý kiêu ngạo, là người có tửu lượng tốt nhất, mỗi khi có yến tiệc phải uống rượu, phù bạch vô kế (*), nàng liền lấy chữ ‘bạch’ gọi hắn ta là “Tứ Bạch”.

Đám người đi theo nàng cũng ồn ào theo, cái tên Ngôn Tứ Bạch lại được bọn họ gọi lên.

“Tứ Bạch, ở biên quan có khổ không?” Tuyên Minh Châu uống rượu hỏi chuyện.

Ngôn Hoài gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào thành hoang, vạn dặm yên tĩnh, cảm giác không thể trải qua nổi một đêm nữa, rất khổ cực. Nhưng lúc cúi đầu, chỉ cần thấy người trong lòng, vừa ngọt ngào vừa ấm áp là lại không cảm thấy khổ nữa.”

Tuyên Minh Châu yên lặng một lúc lâu, cười nói: “Thật vất vả mới trở về kinh thành, rốt cuộc thì trái tim treo lơ lửng nhiều năm của Anh Quốc Công cũng được thả lỏng một chút, ngươi cũng nên thu hồi tâm tính, cưới thê tử thành gia kế nghiệp đi.”

Ngôn Hoài đang chuẩn bị rót rượu cho nàng, động tác chợt cứng đờ lại.

Nàng đã biết tất cả.

Nàng biết năm đó hắn ta nghe tin nàng muốn thành thân, sau khi đại náo một trận lại chạy tới Nam Cương là vì cái gì.

Ngôn Hoài chưa bao giờ giấu nàng chuyện gì, năm ấy hắn ta mới mười bốn tuổi đã thề son sắt với Tuyên Minh Châu: “A tỷ chớ gả cho người khác, trong thiên hạ không còn ai đối tốt với nàng như Tứ Bạch. Cầu xin a tỷ đợi ta thêm ba năm nữa, chỉ cần ba năm nữa thôi, Tứ Bạch sẽ thành thân với a tỷ!”

Nhưng a tỷ chỉ xoa đầu hắn ta, gọi hắn ta là tiểu hài tử.

Ngôn Hoài bỗng nhiên đưa tay nắm chặt ngón tay như ngọc kia giống như rất sợ món bảo bối kia sẽ biến mất ngay trước mắt, cơ thể kề sát vào dung nhan ngày đêm hằng mong nhớ.

Đáy mắt là thủy triều ngầm dâng trào.

“A tỷ, ta đã trở lại. Ta cũng trưởng thành rồi.”

Tuyên Minh Châu nghe vậy, trong lòng thầm than thở: Nhưng a tỷ sắp chết rồi.

Tiếng lòng của thiếu niên là lời nói chân thành động lòng người nhất, nàng nghe xong cũng không khỏi cảm động theo. Nhưng nàng vẫn coi Tiểu Hoài Nhi là đệ đệ, tuyệt đối không làm chậm trễ chuyện thành thân của hắn ta.

Nàng cười một cái rồi rút tay về, trở tay đặt lên bàn gỗ lê: “Ngươi say rồi.”

“Ha ha ha, hóa ra tửu lượng của Bình Nam tướng quân lại thụt lùi hơn trước à!”

Phùng Chân vô tâm vô phế nói một câu khiến mọi người bật cười vui vẻ.

Giờ phút này, trong phủ trưởng Công chúa lại vô cùng vắng vẻ.

Chính phòng không được đốt đèn, một bóng lưng cô độc đứng trong gian phòng đen kịt.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua góc bàn trang điểm, không cần ánh đèn hắn cũng biết mặt trên có hình điêu khắc là một nhành hoa mai.

Gương trang điểm của nàng cũng có hồng mai song hạc.

Trâm cài đầu cũng có cành mai được đính bằng ngọc quý.

Nàng quen dùng chậu nhỏ để rửa mặt, trên chậu cũng có cành mai.

Ngay cả cái bàn nhỏ ở đầu giường cũng được chạm khắc hình tùng mai bạch hạc.

Cho nên Mai Hạc Đình vẫn luôn cho rằng Tuyên Minh Châu cực kỳ yêu thích hoa mai.

Thì ra không phải, nàng chỉ là, cực kỳ yêu thích hắn mà thôi.

Vừa rồi hắn hồi phủ tìm Thôi ma ma, muốn hỏi lão nhân gia về Tuyên Minh Châu.

Thôi ma ma không nói, chỉ im lặng rơi lệ trước mặt hắn.

Bà nói: “Từ sau khi nô tỳ theo điện hạ xuất giá, vẫn chờ phò mã hỏi những lời này, không ngờ sẽ phải chờ đợi bảy năm. Hiện giờ, đã không còn ý nghĩa nữa.”

Trong phòng tối tăm, Mai Hạc Đình gắt gao nắm chặt lấy góc bàn làm bằng gỗ tử đàn trong lòng bàn tay, cho đến khi cánh tay hắn đau đớn đến phát run.

Nhưng không có ai thèm hỏi hắn có đau hay không, không có người cùng dùng bữa với hắn, không có người đốt đèn hoa chúc.

Phủ trưởng Công chúa tĩnh mịch, giống như lúc này, nơi này chỉ còn lại một mình hắn.

Nhớ lại lúc thành thân, hắn còn trẻ tuổi suy nghĩ chưa thông, chỉ thấy nơi này đề “phủ Trưởng công chúa” mà không phải “Mai phủ”, chung quy không phải hắn làm chủ, thế nên mỗi lần ra vào cửa phủ, hắn đều không được tự nhiên.

Về sau, cho dù hắn có hồi phủ muộn thế nào thì đèn trong phủ vẫn sáng trưng, có người chờ hắn trong phủ, hắn dần dần quen thuộc hơn.

Chỉ là khi đó chư vụ bận rộn, hắn không giống những phò mã khác mang cái danh nằm dài hưởng thụ suốt cả ngày, không giống những phò mã khác có thể tận tình bầu bạn với Công chúa ra ngoài du ngoạn. Hắn có hoài bão của hắn, hắn luôn nghĩ đợi đến lúc nhàn hạ sẽ dành thời gian ở bên nàng nhiều hơn nữa.

Kết quả, cuộc sống an nhàn đã quen, kế hoạch sống tốt suốt quãng đời còn lại đã sớm tan thành mây khói.

Vừa nhớ lại dáng vẻ thân mật của Tuyên Minh Châu và tiểu thế tử kia, trái tim của hắn tựa như một gian nhà tranh rách nát, gió lạnh điên cuồng thổi vào xương cốt, cơn đau đớn thấm sâu vào tận xương tủy.

Bọn họ ở bên nhau còn ăn ý hơn cả một cặp phu thê bình thường.

Xưa nay, tính tình Mai Hạc Đình vốn rất ổn trọng, nhiều năm qua chỉ có một lần bối rối, hoang mang không biết làm sao, đó chính là ngày Tuyên Minh Châu lâm bồn. Giờ phút này, cái loại cảm giác sắp mất đi thứ gì đó chợt ngóc đầu trở lại, thúc giục hắn cần phải tìm câu trả lời xác thực để chứng minh tình cảm của Tuyên Minh Châu đối với hắn.

Mai Hạc Đình chợt nghĩ đến một chỗ, bỗng nhiên lảo đảo chạy ra cửa.

Đến hoa viên phía Đông, hắn chợt dừng chân lại, có chút sợ hãi.

Trên cửa có treo một tấm biển, được khắc ba chữ: Mai Hạc Đình.

Tuyên Minh Châu đã xây một tòa ‘Mai Hạc Đình’ vì phu quân nàng.

Trong đình còn nuôi linh hạc mỏ tuyết, còn trồng hơn mười loại hoa mai quý hiếm, có cung phấn ngọc điệp, kim tiền lục ngạc (*) được dời tới từ vườn thượng uyển, cũng có dã mai vô danh được vận chuyển về từ Mạc Bắc cách xa ngàn dặm, thời kỳ nở hoa có thể kéo dài suốt ba mùa.

Năm đó hắn vốn không thích.

Bởi vì hắn cảm thấy dáng vẻ vung tiền như rác này giống hệt như đúc với vị Đế Vương ngu ngốc xây lâu đài vì yêu cơ mỹ thϊếp.

Ngoại trừ việc hao phí nhân lực và tài lực, ngoài ra không có tác dụng gì cả.

Thế nên đã qua mấy năm, tổng cộng hắn chỉ tới đây được mấy lần.

Vốn tưởng rằng Tuyên Minh Châu sẽ ngó lơ nơi này, nào ngờ từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều được chăm sóc rất tốt.

So sánh với chuyện này, Ngôn Hoài mang mấy cành hoa đào từ Nam Cương về có đáng là gì đâu?

Tuyên Minh Châu từng dụng tâm hao tổn tinh thần gấp trăm ngàn lần.

- Là do hắn không biết quý trọng.

Ngực trái Mai Hạc Đình đau nhói.

Có lẽ hắn đã thích nàng từ lâu, chỉ là từ trong tiềm thức hắn vẫn muốn giữ thể diện, không muốn để một nữ tử sủng ái mình như thế.

Áp lực đè nặng khiến hắn hít thở nặng nề hơn, giống như dòng nước lũ cuồn cuộn chảy dưới lớp băng.

Năm ấy nữ tử ôm tâm trạng mừng rỡ dẫn hắn tới nơi này, từ nhảy nhót, đến hoảng hốt, rồi ánh mắt chợt ảm đạm như tảng băng nổi lên mặt nước.

Lúc ấy hắn tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng từng có vài phần áy náy nhưng cuối cùng một chút áy náy kia đã bị sự tức giận bao phủ, hắn cũng không mở miệng làm hòa với nàng.

Hắn dừng chân trước một nhành hoa khô héo, phảng phất liền thấy trái tim tràn đầy chờ mong dần dần héo rũ đi là như thế nào.

Nam nhân đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.

“Ai da!” Chợt có cái gì đυ.ng vào bắp chân, ngã oạch một cái.

“Bảo Nha?” Mai Hạc Đình căng thẳng, nương theo ánh sáng vội vàng kéo con bé đứng lên, giọng nói khàn đặc đến nỗi chính hắn cũng không ý thức được: “Có đau ở đâu không?”

“Không sao không sao, không đau đâu ạ.” Bảo Nha lồm cồm bò dậy, ôm chặt chân phụ thân, kích động ngẩng mặt lên:

“Mẫu thân bảo Nghênh Tiêu tỷ tỷ nói cho con biết, mẫu thân sẽ ở trong Hoàng cung chơi đùa vài ngày. Hừ, vậy mà mẫu thân không mang Bảo Nha theo, may mắn còn có phụ thân chơi trốn tìm với con.”

Mai Hạc Đình kìm nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xổm xuống ôm con bé vào lòng: “Vậy phụ thân sẽ đưa mẫu thân con về nhà nhé.”

Bảo Nha lại lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Bảo Nha rất ngoan, Bảo Nha hiểu mà, phụ thân và mẫu thân có chuyện riêng cần làm, không phải lúc nào cũng chơi với Bảo Nha được, Bảo Nha có thể tự chơi một mình mà.”

Đúng là tiểu hài tử không cần kiêng kỵ thứ gì, cổ họng Mai Hạc Đình càng chua xót hơn: “Bảo Nha ngoan thật đó.”

Bảo Nha được khích lệ càng rung đùi đắc ý, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cẩn thận lấy ra tờ giấy được gấp gọn trong chiếc túi bên hông.

Dưới ánh trăng mờ mịt, trong ánh mắt nữ hài tử cất giấu vô số ngôi sao: “Phụ thân giúp con đưa thứ này cho mẫu thân được không, phụ thân nói cho mẫu thân biết rằng Bảo Nha rất ngoan, chỉ là có chút nhớ mẫu thân.”

Đó là mảnh giấy được gấp thành hình hoa đào.

Rốt cuộc Mai Hạc Đình cũng không nhịn được nữa, khóe mắt ửng đỏ.

(*) Thiên chi kiêu tử: đại ý đứa con cưng của trời.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: đại ý là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. (Nguồn: dembuon)

(*) Phù bạch vô kế (浮白无计): theo Gấu tìm hiểu thì ‘bạch’ vừa có nghĩa trắng, sáng vừa có nghĩa là trống rỗng, không có gì. Ý tác giả ở đây có lẽ đang nói đến việc Ngôn Hoài không cần dùng kế gì để né uống rượu, nghĩa rộng hơn có lẽ đang nói đến sự ngây ngô, hồn nhiên của Ngôn Hoài trong quá khứ.

(*) Kim phấn ngọc điệp (宫粉玉蝶) là hoa mai hồng, kim tiền lục ngạc (金钱绿萼) là hoa mai xanh.