Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Bệnh Nguy Kịch

Chương 12: Hóa ra nàng chói lọi như thế

Trong vườn thượng uyển, hoa nở rộ dọc đường đi, khắp nơi đều là nhành hoa. Đoạn đường Tuyên Minh Châu đi đến trại nuôi ngựa, một thân nàng dính đầy hương thơm thanh mát.

Ngựa đi chầm chậm, nàng thuận tay ngắt một đóa đỗ quyên trên cành.

Nghe được phía trước có tiếng người quát tháo, móng ngựa tung bụi tạo nên chút náo loạn, nàng phóng tầm mắt nhìn ra, thấy có hai nhóm người đang đánh mã cầu đến khí thế ngất trời. Nàng lập tức nhướng mày nở nụ cười, thúc giục ngựa mau phi tới.

Trong vườn thượng uyển, ngoại trừ lúc Hoàng đế du xuân sẽ vây kín lại thì bình thường, không thiếu người trong hoàng thất và đám con cháu công tước vào sân chơi đùa. Đương triều vẫn còn chịu ảnh hưởng từ văn hóa Hồ Phong (*), bầu không khí vô cùng vui vẻ, trong vườn thượng uyển cũng có không ít tiểu thư trẻ tuổi tham gia.

Các lang quân, nương tử đang chơi đùa rất náo nhiệt, chợt thấy một người mặc áo đỏ ngồi trên lưng ngựa đi tới. Lúc đầu bọn họ còn không dám nhận là ai, cho đến khi Tuyên Minh Châu ghìm cương ngựa dừng trước mặt mọi người, một tay nàng cầm cương, tay phải vung roi quất một vòng trên không trung, dáng vẻ cực kỳ ngả ngớn.

Dường như đây là ám hiệu riêng của bọn họ, trong đám người có một nam nhân trẻ tuổi mặc y phục màu xanh lập tức nhảy xuống ngựa, điên cuồng chạy lên phía trước, không dám tin dụi mắt mình.

“... Lão đại? Ngài, ngài tới rồi sao!”

Người này là tiểu Hầu gia Phùng Chân, Tuyên Minh Châu chắp tay cười nói: “Đã lâu không gặp, ta rất nhớ mọi người.”

Nàng ngẩng đầu nhìn từng người, rất nhanh đã có một người nhanh nhẹn xuống ngựa, chắp tay chào hỏi. Có người gọi nàng là ‘lão đại’, có người gọi nàng là ‘điện hạ’, còn có người thuận miệng gọi nàng là ‘tỷ tỷ’, không có trường hợp cá biệt nào.

Có một nữ tử xinh đẹp mặc hồ phục màu đỏ thẫm lại không nhúc nhích chút gì, nàng ấy đánh ngựa tới gần, từ trên cao nhìn xuống Tuyên Minh Châu.

“Đã lâu điện hạ không tới chơi với chúng ta, hôm nay điện hạ đột nhiên rảnh rỗi tới đây, chẳng lẽ điện hạ có gì muốn chỉ giáo ư?”

Cô nương mặt tròn mày liễu vội vàng kéo cương ngựa ngăn nàng ấy lại: “Bát Nương mau xuống ngựa đi. Không phải hôm qua lúc nghe nói về tỷ tỷ và phò mã, ngươi là người bất bình nhất, còn la hét muốn đi giáo huấn Mai phò mã một trận sao? Thật vất vả mới gặp được tỷ tỷ, sao ngươi lại làm vậy chứ?”

Tuyên Minh Châu nhướng mày, quả nhiên chuyện xấu đã lan truyền ngàn dặm, một ngày đã đủ để bọn họ biết hết mọi chuyện.

Không đợi nàng mở miệng, nữ tử kia lập tức trầm giọng nói: “Ngươi còn biết là vất vả lắm mới gặp được điện hạ ư! Mấy năm nay… Thưa trưởng Công chúa điện hạ, hôm nay Lý Mộng Kình không biết tốt xấu, có câu hỏi đã giấu trong lòng từ lâu, muốn hỏi điện hạ một chút!”

“A Kình, ngươi nháo cái gì?”

“Bát Nương đừng nói lung tung…”

Sắc mặt mọi người có chút lo lắng, trước kia bọn họ chính là người ủng hộ trưởng Công chúa, hơn phân nửa mấy trò cưỡi ngựa, bắn chim, ngắm hoa uống rượu, du ngoạn khắp nơi đều là do bọn họ đi theo trưởng Công chúa, mưa dầm thấm lâu mới học được.

Lạc Dương vốn là nơi có nhiều kẻ ăn chơi trác táng nhất, nhớ lại năm đó, hầu như tất cả mọi người đều phải cúi đầu nhận trưởng Công chúa là thủ lĩnh.

Đến cả tiểu thế tử kiêu ngạo bất tuân của phủ Anh Quốc Công còn phải đi theo trưởng Công chúa, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung cũng là do đích thân trưởng Công chúa chỉ dạy.

Trong mắt trưởng Công chúa không có chuyện tốt xấu lẫn lộn, chỉ cần nhìn thuận mắt là tất cả đều ngang hàng như nhau, không có gì cần cố kỵ. Ví dụ như Phùng Chân vốn chỉ là thứ tử không được sủng ái trong phủ, bởi vì thân phận thấp kém nên thường bị các huynh trưởng cười nhạo. Hôm vào rừng đi săn, điện hạ thấy hắn ta bị huynh trưởng bắt nạt, nàng lập tức giơ roi ra mặt, từ đó hay dẫn hắn ta ra ngoài đi dạo, không giễu cợt thân phận của hắn ta.

Phùng Chân thường xuyên hoài niệm những năm đi theo trưởng Công chúa ngao du khắp nơi - bằng hữu kề bên, rượu ngon bên người, thử hỏi có tửu lâu ở Lạc Dương nào mà bọn họ chưa từng dừng chân, có khách điếm nào mà bọn họ chưa từng buộc ngựa lại?

Cho dù điện hạ đã thành thân, không thường xuyên dạo chơi với bọn họ thì có sao cơ chứ, ở trong lòng Phùng Chân, cho dù có qua trăm năm nữa thì trưởng Công chúa vẫn là thủ lĩnh của hắn ta!

Ý cười trên môi Tuyên Minh Châu không giảm chút nào, nhìn về phía Lý Mộng Kình: “Không ngại, ngươi cứ nói đi.”

Lý Mộng Kình hít sâu một hơi: “Điện hạ còn nhớ hay không, ngài từng nói rằng thế nhân quan niệm hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của nữ nhân, điện hạ không nghĩ như thế mà ngài lại coi đó là sinh mệnh duy nhất của nữ tử.”

“Trước khi điện hạ xuất giá, ngài phóng khoáng cỡ nào, giao hữu rộng rãi biết bao? Từ Dương đại nương tử, thất muội Lâm gia, hai thiên kim Ngụy Dương Hầu, tiểu thế tử phủ Anh Quốc Công, thậm chí đến đạo trưởng Nam Hoa Quan Thanh Minh, cư sĩ Ỷ Sương Hồ Ký đều phải lấy lòng điện hạ. Mộng Kình mạo muội hỏi, chẳng lẽ sau khi có phò mã, điện hạ chỉ coi một mình hắn là trời, coi chúng ta là bùn đất dưới chân hay sao? Chẳng lẽ không có một người xứng giao du với điện hạ sau khi thành hôn ư?”

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Mộng Kình nhìn thẳng vào nàng, cao giọng nói:

“Nếu là như vậy, ta cả gan hỏi điện hạ một câu, đến tột cùng là bọn họ không xứng bầu bạn với điện hạ, hay là điện hạ không xứng làm bằng hữu của bọn họ!”

Trường ngựa chợt lặng ngắt như tờ. Phía xa xa, có vài kẻ đi dạo ngang qua không biết gốc rễ của đám người này, sôi nổi liếc mắt đánh giá.

Phùng Chân gấp đến độ dậm chân khẩn trương nhìn về phía trưởng Công chúa, sợ nàng tức giận xoay người rời đi.

Tuyên Minh Châu im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Bát Nương chửi hay lắm, tư lợi bội ước, là ta không xứng.”

Lý Mộng Kình hơi kinh ngạc, Tuyên Minh Châu lại mỉm cười nhìn nàng ấy: “Bát Nương muốn thế nào?”

Lý Mộng Kình nhìn đôi mắt phượng ẩn chứa nội liễm, chỉ vào hàng liễu xanh cách đó ba mươi trượng: “Xạ liễu chi thuật là thứ điện hạ từng dạy cho ta năm đó.”

Vừa nói xong, sống mũi nàng ấy trào dâng sự chua xót.

Thật ra trưởng Công chúa chịu tới đây cùng với bọn họ là đã đủ rồi. Nhưng nếu trưởng Công chúa không bộc lộ bản lĩnh, Lý Mộng Kình sẽ không nhận lão đại này.

Tuyên Minh Châu nói ‘Được’ một tiếng, giơ tay chỉnh lại cây trâm vàng trên búi tóc.

Sau đó chỉ thấy hai chân thon dài của nàng kẹp chặt bụng ngựa xoay nửa người lại, lúc đi ngang qua ngựa của Phùng Chân, nàng nắm chặt lấy cây cung gác bên yên ngựa, tay còn lại cầm lấy bao đựng cung tên.

Ngón tay thon dài cầm một mũi tên đặt lên dây cung, vặn eo nhắm vào cành liễu cách đó trăm bước, không chút do dự.

“Vèo.” Mũi tên lao vυ't đi cắm vào một cành liễu.

Nhiều năm không đυ.ng vào thứ này, tất nhiên vẫn có chút ngượng tay. Tuyên Minh Châu lắc lắc cổ tay, khẽ nhíu mày.

Thiếu nữ mặt tròn vừa mới đứng ra khuyên giải là cô nương Phó gia Ngụy Dương Hầu, khuê danh là Viên Viên, thấy thế bèn hô lên một tiếng, có vẻ ảo não hơn nhiều so với việc mình bắn lệch.

Phó Phương Phương có tướng mạo giống hệt nàng ấy, nháy mắt cười nói: “Đừng vội, phải tin tưởng vào lão đại chứ.”

Mặc dù ngoài mặt Lý Mộng Kình vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt nàng ấy vẫn luôn dõi theo thân ảnh hiên ngang kia. Đột nhiên Phùng Chân hô lớn một tiếng, hóa ra Tuyên Minh Châu đã giương cung bắn ra mũi tên thứ hai.

Cành liễu sắp đứt thành đôi, đúng là kỹ thuật siêu phàm.

Theo sát mũi tên thứ ba lao vυ't đi như sao băng, cuối cùng cành liễu nhỏ rơi xuống theo làn gió thổi qua.

Nàng dương cung lên quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ. Lý Mộng Kình và mọi người ở đó đều thấy đó chính là trưởng Công chúa mang phong thái hiên ngang năm đó.

Tấn Minh Đế vốn là người học võ từ nhỏ, cả đời rong ruổi trên lưng ngựa bình định giang sơn, uy phục địch thủ, lấy võ công trị bình Đại Tấn, khắp nơi phải khom lưng cúi đầu vì vị Hoàng Đế kia. Tuyên Minh Châu thân là trưởng nữ của Tấn Minh Đế, từ nhỏ nàng đã thành thạo mấy chuyện này, tất cả đều nhờ vào sự chỉ dạy tận tình của a gia.

Tính tình của một người có lẽ sẽ thay đổi dễ dàng tùy thời, nhưng thứ đã khắc sâu trong máu thì sẽ không dễ dàng phai mờ.

Tuyên Minh Châu muốn giục ngựa quay lại, đúng lúc này, trên bầu trời xanh biếc có một đôi chim nhạn giương cánh bay qua, ánh mắt nữ tử chợt lóe lên. Nàng vội cầm cung tên, nâng cánh tay kéo cung, bắn ra rất nhanh.

Một mũi tên xuyên qua, hai con nhạn lập tức rơi xuống đất.

“Hay lắm!”

Mũi tên này vừa bay ra, bọn họ không còn quan tâm đến thân phận trưởng Công chúa nữa, nhao nhao vỗ tay ủng hộ.

Cuối cùng Lý Mộng Kình cũng xuống ngựa, chắp tay thở dài, vành mắt đỏ lên: “Lão đại.”

Tuyên Minh Châu xuống ngựa nâng nàng ấy đứng dậy, nhìn lướt qua mặt từng người rồi gật đầu một cái.

“Đã qua nhiều năm mà vẫn còn là tri kỷ, quả thật ta rất may mắn.”

Cặp chim nhạn kia rơi xuống, lão nhân ở vườn hoa mai bên cạnh phải thán phục một tiếng: “Chắc là bên vườn thượng uyển lại có một nhi lang xuất chúng nào rồi.”

Lão chuyển ánh nhìn sang vị quan nhân trẻ tuổi trước mặt: “Vị lang quân này, ngài còn muốn mua hoa mai này nữa hay không?”

“Muốn.”

Sở dĩ Mai Hạc Đình đến Nam Hữu là do Tuyên Minh Châu rất thích hoa mai, vừa vặn rất hợp ý hắn. Phóng mắt khắp thành Lạc Dương, nơi có thể tìm được hoa mai đẹp nhất vào lúc giao mùa xuân hạ này cũng chỉ có cấm uyển ở Hoàng cung.

Chỉ là lão nhân này chính là kẻ tham lam, cứng rắn cho rằng hắn không phải người trong hậu cung. Nếu hắn muốn mua hoa mai này thì phải bỏ tiền ra mua.

Hôm nay Mai Hạc Đình lại không mang theo tiền, bên hông còn không có túi cá bạc (*), còn không có cả khế ước hay mấy vụn bạc lặt vặt.

Phóng tầm mắt nhìn tất cả quan viên ba tỉnh sáu bộ, cũng chỉ có mình hắn không mang theo túi cá bạc bên hông. Vì hắn là Mai Hạc Đình đệ nhất Đại Tấn, là đế sư cao đồ, tài cao bát đấu, chỉ cần đứng ở đó đã đủ để chứng minh thân phận của mình, không cần phải dựa vào một cái túi cá bạc.

Nào ngờ hôm nay lại bị một thợ chăm cây làm khó.

“Vậy xin thứ cho lão nô vô lý, ngài không thể cầm chậu hoa này đi được.” Lão nhân nhỏ giọng cười làm lành, thái độ lại vô cùng kiên quyết.

Làm việc nửa đời người ở Nam Hữu, lão đã có đôi mắt tinh tường, thấy người này có vẻ ngoài thanh nhã khiêm tốn, hào hoa phong nhã, không phải nội thị hậu cung cũng không phải vương tôn ương ngạnh không thể trêu vào.

Bên hông không có túi cá tượng trưng cho địa vị quan trường mà vẫn có thể đi lại trong cấm uyển, có lẽ đây là tiểu bối nhà nương nương nào được sủng ái trong cung hoặc là người bên cạnh vị Công chúa điện hạ, muốn chiết hoa đi lấy lòng chủ thượng?

Mặc kệ đối phương là ai, tóm lại lão không thấy thỏ thì không thả ưng vì lão dám chắc nhân vật thanh quý bực này sẽ không so đo với một nô tài thấp kém như lão, không phải sao?

Quả thật Mai Hạc Đình không phải là người ỷ vào thân phận của mình để chèn ép người khác, giọng nói dịu dàng như suối: “Vậy trước tiên lão bá cứ đưa chậu hoa mai cho ta đi, trong ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ đưa tiền tới, tuyệt không nuốt lời.”

Vẻ mặt lão nhân hớn hở: “Vậy lang quân lấy tiền ra trước đi, lão nô sẽ bẻ cành hoa mai nở đẹp nhất cho lang quân.”

Mai Hạc Đình mím môi: “Ra cung rồi lại vào cung sẽ làm chậm trễ chuyện của ta.”

Lão nhân đảo mắt: “Nô tài nhìn bạch ngọc quan trên đỉnh đầu ngài quả thật không tệ chút nào.”

“Không được.”

Mai Hạc Đình không ngờ sẽ có một ngày mình phải cò kè mặc cả với người chăm hoa, hắn nghiêm mặt nói: “Quân tử chính y quan, xưa kia hiền nhân có phải hi sinh vẫn ung dung bình tĩnh, không để y quan xộc xệch.” (*)

Lão nhân kia nghe không hiểu, ánh mắt lưu loát lại chuyển tới ngọc bội ở thắt lưng chàng thanh niên.

Lão không biết khối ngọc bội này là lễ vật mà tôn trưởng trong tộc tặng cho Mai Hạc Đình lúc hắn mới bốn tuổi, đã đeo trên người hắn suốt hai mươi năm nay.

Quân tử vô cớ, ngọc không rời thân, huống chi là vật gia truyền. Mai Hạc Đình lắc đầu: “Cũng không được.”

Lão nhân không nói gì nữa. Quanh năm lão ở trong cung cấm nhưng vẫn biết thành Lạc Dương đã trải qua ba triều đại thống trị, đυ.c kênh thông thương, văn hóa giao thoa, rất nhiều nam tử phong lưu phóng khoáng. Đến giờ lão chưa từng thấy nam nhân nào dỗ dành nữ tử lại keo kiệt như thế.

“Chiết hoa cũng cần người giải thích cặn kẽ nữa ư.” Lão nhân có chút đáng tiếc lắc đầu: “Lang quân không chân thành thì đừng đến tìm lão nô làm gì nữa.”

(*) Hồ Phong: là văn hóa của một nhóm người hoặc của một tộc người ở thời Đường. Gấu không nghiên cứu quá sâu về lịch sử Trung Quốc nên chỉ diễn giải cụm từ ‘Hồ Phong’ theo ý hiểu của mình, bạn nào muốn tìm hiểu sâu hơn có thể search ‘胡风’ rồi vào trang web thepaper để tìm hiểu thêm nhé.

(*) Túi cá bạc (鱼袋): đây là món đồ được Hoàng đế ban thưởng cho quan viên tương ứng với phẩm cấp của vị đại thần đó, thường chỉ có quan ngũ phẩm trở lên mới được ban tặng. (Nguồn: Baidu)

(*) Quân tử, chính y quan (君子正衣冠): là một câu nói của Khổng Tử, đại ý quân tử có y quan chỉnh tề sẽ khiến người ta sinh lòng kính sợ, không giận mà tự uy. (Nguồn: Baidu)