Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Bệnh Nguy Kịch

Chương 10: Hắn không xứng với Công chúa

Trường Sinh là nhũ danh của Mai Hạc Đình.

Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh (*).

Trường sinh phủ ngã đỉnh, kết phát thì như thế nào?

Nếu nàng đã tự tay trói buộc đoạn nghiệt duyên, oan kết này thì nàng cũng nên là người cắt bỏ nó.

Tuyên Minh Châu nói ra những lời này, cảm nhận được sự vui sướиɠ trước nay chưa từng có, mà mọi người ở đây lại dại cả ra. Nhất là Mai Hạc Đình, sắc mặt trắng bệch của hắn có thể so với một tờ giấy Tuyên Thành, lẻ loi hiu quạnh không tương xứng với sự trầm ổn thường thấy.

Trưởng Công chúa không thèm nhìn hắn nữa, xoay người vào cung.

“Vì sao?”

Mai Hạc Đình chỉ thấy vô cùng khó hiểu, tiến lên giữ chặt cổ tay nàng.

Đã là phu thê bảy năm, chẳng lẽ hắn lại không biết khi nào Tuyên Minh Châu à vui đùa, khi nào là nghiêm túc ư.

Chính vì nguyên nhân này nên hắn mới nghĩ mãi mà không rõ, trong lòng tê dại cả đi.

“Ta đã nói ta xin lỗi…”

Hắn chăm chú nhìn bóng lưng không chịu quay lại kia, quả thật không thể nghĩ ra nổi. Sự bất an chôn giấu ở đáy lòng mấy ngày nay giống như con đê vỡ bờ, tuy giọng nói vẫn trầm ổn như cũ nhưng vẫn có thể nghe ra sự bất ổn của hắn.

“Nếu ta làm chưa tốt chỗ nào thì điện hạ cứ nói với ta, không náo loạn như thế, dẫn đến việc người khác chê cười.”

Thận Thân Vương phi và Thành Ngọc Công chúa còn đứng ở phía sau nhìn theo, Mai Hạc Đình cực kỳ cố kỵ chuyện này. Với tính cách của Tuyên Minh Châu, nếu nàng dám nói ra trước mặt mọi người, chứng tỏ nàng đã hạ quyết định rồi.

Nhưng quyết định này còn không có sự tham gia của hắn.

Rõ ràng không có chuyện gì phát sinh cả, lúc trước hắn còn dùng bữa cùng nàng và Bảo Nha, hết thảy mọi việc đều rất tốt đẹp, sao nàng lại đột nhiên nói như vậy?

Tuyên Minh Châu nhíu mày, Hoằng Nhi trầm mặt ngăn cản: “Đại nhân buông tay! Người làm đau tay điện hạ rồi.”

Mai Hạc Đình mới phát hiện mình thất thố, như tỉnh mộng buông tay ra.

Trên cổ tay trắng như tuyết của Tuyên Minh Châu có thêm dấu bàn tay màu xanh nhạt.

Từ trước đến nay, làn da nàng vốn rất mềm mại, không thể dùng sức quá mạnh.

Mai Hạc Đình mờ mịt nhìn dấu vết chói mắt kia: “Thật xin lỗi điện hạ, ta…”

“Trưởng Công chúa điện hạ hà tất phải nói lời đả thương người, còn hùng hổ dọa người như vậy chứ?”

Hình Vân thật sự nhìn không được nữa, ỷ vào việc có nghĩa mẫu ở bên cạnh nên quả quyết lên tiếng. Mai sư huynh của nàng ta vốn là người thanh cao kiêu ngạo như vậy, trước kia khi học chung cùng hắn, hắn như con hạc đứng lẫn trong đám người, cốt cách kiêu ngạo khác xa thế tục, chưa từng cúi đầu yếu thế như vậy.

Mà người uốn cong cốt cách kiêu ngạo của hắn, khiến hắn khuất phục lại là trưởng Công chúa ỷ quyền ương ngạnh kia!

Thận Thân Vương phi mỉm cười, khép hờ hai mắt đứng nhìn.

Thành Ngọc thích nghe ngóng mấy chuyện như vậy, nàng ta hoảng hốt sờ mặt mình: Ha, sao đột nhiên ta lại cảm thấy bị đánh cũng đáng nhỉ?

Hình Vân càng nghĩ càng đau lòng, hai mắt ẩn chứa nước mắt trong veo: “Nếu điện hạ bất mãn với thần nữ thì điện hạ cứ xử lý thần nữ là được, xin đừng giận chó đánh mèo lên người Mai sư huynh. Điện hạ không đau lòng nhưng có người…”

“Câm miệng!” Mai Hạc Đình quay đầu quát khẽ.

Trong nháy mắt, đáy mắt hắn mang theo khí lạnh ngàn năm, y như một con ác thú ẩn giấu dưới biển sâu đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Trái tim Hình Vân run rẩy, mặt trắng bệch lùi lại mấy bước, nghi ngờ mình đã nhìn lầm.

Tuyên Minh Châu không kiên nhẫn nghe bọn họ diễn kịch với nhau, hờ hững đi vào cửa cung.

Trước khi Trừng Nhi theo sau, nàng ấy còn quay đầu thay chủ tử nói một câu: “Có vài người không màng che giấu tâm tư, nếu để lộ hình bóng thật sự trong lòng sẽ khiến người ta chê cười đấy! Đừng nói là Huyện chúa, cho dù có được nâng thành Quận chúa hay Công chúa… đã là thứ điện hạ chúng ta không cần thì sẽ đến lượt người khác hay sao?”

Một câu bâng quơ không biết đã đánh vào mặt mấy người ở đây, ngay cả sắc mặt Thận Thân Vương phi cũng vô cùng khó coi. Nhưng ý tứ của Trừng Nhi chính là ý của trưởng Công chúa, không ai dám phản bác.

Mai Hạc Đình nghe ra được huyền cơ từ trong lời nói của nàng ấy, mới chợt thông suốt. Chẳng lẽ nàng hiểu lầm cái gì nên mới làm như thế?

Hắn vén áo đuổi theo muốn giải thích, Trừng Nhi lại liếc mắt nói: “Xin đại nhân dừng bước! Không phải ai cũng có thể bước vào cánh cửa này đâu.”

Cửa lớn sơn son đóng sầm lại trước mặt hắn.

Mai Hạc Đình bị chặn lại, sau một hồi kinh ngạc, hắn chợt nhớ lại lời nói của Tuyên Minh Châu, nàng còn không thèm quay đầu lại, cũng không nói thêm nửa chữ.

Cực kỳ quyết đoán, làm người xa lạ, giống như kim ô (*) trên bầu trời, sải cánh tung bay vô cùng sảng khoái.

Từ trước đến nay, trái tim Mai Hạc Đình chưa từng đập loạn nhịp nhiều như vậy, hắn giơ tay muốn gõ cửa rồi lại bất mãn buông xuống, không biết đã đi nơi nào.

“Điện hạ, Phò mã đứng ngoài cửa cung một lúc rồi đã rời đi. Những người còn lại cũng đi hết rồi ạ.”

Tuyết Đường canh giữ ngoài cửa cung chạy vào báo lại, Tuyên Minh Châu bóc quả vải bỏ vào miệng, cắn một miếng, nước vải ngọt ngào lập tức tràn đầy khoang miệng.

“Ừm, ta biết rồi.” Nàng vui vẻ bóc thêm một quả, không chút để ý nói: “Ngươi chỉ cần ra ngoài cửa cung trông coi sau giờ Thân là được.”

Tuyết Đường lĩnh mệnh đi ra. Hoằng Nhi và Trừng Nhi ở lại bên người nàng, thường dùng ánh mắt lặng lẽ dò xét vẻ mặt điện hạ.

“Nhìn cái gì?” Hai hàng lông mày của Tuyên Minh Châu khẽ cong lên: “Từ xưa chỉ nghe nói bệnh tật quấn thân khiến người ta không thoải mái, sau khi khỏi bệnh, có ai lại u sầu, không vui mãi không?”

Thời điểm nàng đau lòng nhất đã qua rồi.

Phía sau Thanh Diên điện có một khoảng sân vườn, luân phiên trồng lê hạnh. Mỗi dịp cuối xuân, hoa rơi lả tả bay trên Thanh Trì tựa như bông tuyết mang sắc hồng tươi, khung cảnh yên tĩnh.

Nơi này vốn là nơi trồng cây đào mà Nhu Gia Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích nhất, sau đó rừng đào bị chặt, Thanh Diên điện trống không. Tuyên Minh Châu thương tâm nên không trồng thêm cây đào nữa, dời cây lê và cây hạnh ở Tây Uyển tới đây.

Sau một ngày, các cung tỳ mang theo đèn cung đình Minh Giác mạ vàng đi tới Quỳnh Ảnh Viên, treo đèn giữa những cành cây theo sự phân phó của trưởng Công chúa.

Ánh đèn vàng được treo cao thấp chằng chịt, phản chiếu sự e lệ, ngượng ngùng của nhành hoa, mờ mịt một hồ xuân thủy.

Tuyên Minh Châu xắn vạt váy, bắt đầu đào đất tìm rượu dưới gốc cây lê mà không cần người hỗ trợ.

Nữ nhi hồng đã được hai mươi năm, mẫu hậu đã từng dẫn theo nàng, tự tay chôn bình rượu ở Quỳnh Ảnh Viên này.

Nàng chưa từng thấy mẫu hậu vốn trang nhã lại dính bùn đất khắp tay, vậy mà người còn thoải mái cười vui vẻ rất giống một tiểu hài tử.

Khi đó mẫu hậu nói, đợi Tiểu Chiêu Nhạc chọn phò mã sẽ mang theo tân lang đến đây, đào hai vò nữ nhi hồng này lên, uống rượu hợp cẩn.

Sau khi thành thân, Mai Hạc Đình và nàng đã từng ở lại đây một lần, nàng vốn định để hắn giúp mình rót rượu, hai người cùng uống.

Nhưng đối phương ghét bỏ việc đào đất không chút văn nhã, cuối cùng không uống được vò rượu này.

Khi đó, nàng chỉ lo dỗ dành tiểu lang quân mặt lạnh cười với mình một cái, không nghĩ tới việc mẫu hậu dưới cửu tuyền không được uống rượu mừng sẽ thương tâm nhường nào.

Nếu vò rượu này không được thấy ánh mặt trời, chỉ sợ về sau sẽ không uống được nữa.

Thời điểm Thôi ma ma tới là lúc ánh trăng đã lên giữa trời, Tuyên Minh Châu rửa sạch bàn tay nhỏ nhắn, nằm nghiêng trên tảng đá xanh rộng bằng một người bên cạnh ao, bên cạnh là một vò rượu, tự mình thưởng thức.

Trong bóng tối mờ ảo như biến thành ba người.

“Điện hạ, tiểu thư ở trong phủ không có việc gì, rất nhu thuận.”

Tựa hồ kinh sợ bên bờ nước có vị Lạc Thần (*) nào ghé qua, Thôi ma ma nhẹ giọng trả lời: “Chuyện điện hạ hưu phu đã được truyền đi khắp tiền triều Hoàng cung, là Thành Ngọc Công chúa thổi gió bên tai.”

Tuyên Minh Châu ừ một tiếng, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Không sao, ta cố ý làm vậy mà.”

Đã rải mồi ra ngoài thì mới có thể kinh động đến đàn cá. Nàng muốn mượn miệng lưỡi của Thành Ngọc để xem đám người trong Nội Các có ý tứ gì với nàng, với binh quyền trong tay nàng hay có tâm tư gì với Mai Hạc Đình.

Giữa răng môi phun ra âm thanh kiều diễm nhiễm mùi rượu, Tuyên Minh Châu thấp giọng cười cười, hoa lê, hoa hạnh rơi đầy trên vạt áo như những viên ngọc vụn điểm xuyết cho bông lan chi kia.

Giữa lông mày còn có một nốt ruồi đỏ lấp lánh, càng tăng thêm vẻ câu hồn.

Nàng đã hơi say, chống tay lên má nhắc lại chuyện cũ: “Năm đó ta cầu xin phụ hoàng đừng chặt cây đào của mẫu hậu, lời thiên mệnh nói không thể tin được nhưng phụ hoàng lại rất tin tưởng tấu chương của Tư Thiên Đài rằng đó là ‘yêu mộc phương chủ’, khăng khăng hạ chỉ đốn cây... Ma ma cũng biết khi đó thứ ta sợ nhất không phải mẫu hậu mất vì bệnh mà chỉ sợ trước khi mẫu hậu chết, mẫu hậu biết được tin cây hoa đào mà mẫu hậu thích nhất đã không còn.”

Ngày đó nàng nghỉ trưa ở điện Thiên Các của mẫu hậu, bọn họ cho rằng nàng đã ngủ. Rồi đột nhiên nàng nghe thấy mẫu hậu nhẹ giọng hỏi phụ hoàng, năm đó người phụ hoàng muốn cưới là mẫu hậu hay là muội muội của mẫu hậu.

Phụ hoàng trả lời rằng…

“Trẫm thương hồng nhan Nhĩ Nhã mất sớm, cũng không muốn để vị trí Hoàng Hậu cho người nào khác, chi bằng để hậu vị cho nữ nhi của Hà thị còn hơn. Nhĩ Bội, trẫm không muốn giấu diếm nàng.”

Phụ hoàng không muốn lương tâm mình bất an, liền nói ra chân tướng tàn nhẫn nhất với chính thê sắp lìa đời.

Từ khắc đó, cách một tấm bình phong, Tuyên Minh Châu vùi đầu trên gối giả bộ ngủ nhưng không thể ngăn lại dòng nước mắt đang tuôn rơi, không biết nên đối mặt với phụ hoàng cưng chiều mình nhất như thế nào.

Nàng lớn lên từ chốn cung cấm, dần biết được bộ mặt xấu xa, âm trầm của từng người, vốn đã quá quen rồi.

Bởi vì nàng đã quen nhìn Đế Vương phụ lòng bạc tình, thế nên lúc trước nàng mới vừa gặp đã đem lòng yêu Mai Hạc Đình. Thiếu niên lang sạch sẽ giống như một cành tuyết trắng đơn độc trên đỉnh núi Thiên Sơn, tính tình lãnh đạm, đôi khi hơi nhạt nhẽo, chắc chắn hắn sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, mà nàng cũng không giẫm lên vết xe đổ của mẫu hậu.

Quả nhiên, nàng đã đoán đúng. Bảy năm qua, hắn luôn giữ mình trong sạch, không có nữ tử nào khác bên cạnh.

Chẳng qua là hắn chưa từng yêu người nào khác, cũng chưa từng yêu nàng.

Phụ hoàng và mẫu hậu, phò mã và nàng, cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.

“Điện hạ, đêm đã khuya rồi, điện hạ ngồi trên đá bên cạnh nước có hơi lạnh, điện hạ cùng ma ma trở về, có được không?” Thôi ma ma sốt ruột nhìn nàng, sợ điện hạ say rượu rơi xuống nước, lại không dám cứng rắn khuyên nhủ.

Vừa rồi Hoằng Nhi thỉnh bà mau tới khuyên nhủ công chúa, vẻ mặt lo lắng không thôi. Ban ngày điện hạ nói ra những lời kia, thoạt nhìn như không để tâm chút nào. Nhưng dù sao đó cũng là đoạn tình cảm gắn bó bảy năm trời chứ không phải một hơi thở, chỉ cần thổi một cái là đã biến mất sạch sẽ.

Điện hạ còn nhắc đến tiên Thái Hoàng Thái Hậu, có thể thấy được nàng đang chịu tổn thương.

“Điện hạ, thân thể người không chịu nổi bi thương. Mong điện hạ nhớ đến tiểu thư, cầu xin người bảo trọng thân thể một chút.”

“Ma ma à, ta không hề thương tâm mà.” Tuyên Minh Châu nghe đến cái tên Bảo Nha chợt mỉm cười, ánh mắt mơ màng cũng thanh tỉnh vài phần. Đương nhiên nàng nên vì Bảo Nha mà sống cho thật tốt, có thêm một ngày thì nàng sẽ ở bên cạnh Bảo Nha được thêm một ngày, vậy là quá tốt rồi.

Nữ tử giơ tay nhéo mi tâm, cánh hoa trên tay rơi như mưa xuống mặt nước, để lại chút dao động nhỏ nhoi.

Nàng chống tay muốn đứng lên, bóng đêm đen kịt bên kia hồ nước bất ngờ đập vào mắt. Một mảnh đen kịt vô biên kia khiến nàng tưởng tượng đến cảnh lẻ loi một mình trong chiếc quan tài chôn xuống cửu tuyền.

Nàng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Tuyên Minh Châu cầm vò rượu đã gần thấy đáy lên uống một ngụm, rượu cũ mang theo cảm giác nóng rát chảy dọc theo cổ họng, bấy giờ nàng mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.

“Đúng rồi, tị hủ hoàn (*).” Nàng chợt nhớ tới một việc, bàn tay đưa lên xoa mắt, lầu bầu như trẻ con: “Ma ma chuẩn bị tị hủ hoàn nhiều lên một chút được không? Ta sợ xấu, ta không thể hoàn toàn thay đổi đi gặp mẫu hậu được, như vậy mẫu hậu sẽ thương tâm.”

Nước mắt của Thôi ma ma như hạt châu đứt dây, liên tục gật đầu: “Điện hạ nói như thế nào thì ma ma sẽ làm như thế đó, điện hạ mau xuống đi, nô tỳ cầu xin người, hòn đá kia trơn lắm!”

Trong bóng đêm lờ mờ bên kia hồ nước có một người đứng đó, dáng vẻ hiu quạnh.

Cách một hồ nước, nhìn thấy bóng dáng lung lay sắp rơi xuống kia, tim hắn lập tức thắt chặt vào.

“Mau tránh ra, trưởng Công chúa có mệnh hệ gì thì ngươi có gánh vác nổi không?”

Tuyết Đường bất vi sở động, giọng nói cứng nhắc: “Trong đây tự có ám vệ bảo vệ điện hạ an toàn, không có Mai phò mã thì điện hạ của chúng ta cũng đã được hai mươi tuổi rồi. Mời phò mã về cho.”

Mai Hạc Đình nắm chặt bàn tay, ban ngày Tuyên Minh Châu đóng cửa không muốn gặp hắn, hắn buồn bực không tự chủ được quay về Đại Lý Tự bàn giao nốt công việc, sau đó mới vội vàng chạy về đây.

Không ngờ hắn lại bị ngăn cản ở chỗ này, cho dù hắn có nói thế nào thì nô tài đứng canh cửa không chịu để cho hắn tới gần Quỳnh Ảnh Viên nửa bước.

Hắn không nghe rõ người ở bờ bên kia đang nói cái gì nhưng hắn nhìn thấy bóng dáng Tuyên Minh Châu, nàng đang không ngừng uống rượu.

Cô đơn chiếc bóng, trăng nước tịch mịch, không tiếng động còn bi thương hơn nhiều.

Hắn chưa bao giờ thấy nàng như thế.

Xưa nay, ấn tượng của nàng ở trong lòng hắn giống như đóa hướng dương ấm áp, khí khái đáng yêu. Cho dù đèn đuốc, ánh sao trên đời đều tiêu tan, chỉ cần nàng nhìn về phía hắn thì ánh mắt sáng ngời kia sẽ vĩnh viễn không rời đi đâu cả.

Nhưng mà giờ phút này, qua hồ nước long lanh, dường như chỉ cần hắn chớp mắt, bóng dáng yếu đuối kia sẽ hòa mình lẩn trốn vào trong làn nước, từ nay về sau sẽ không thấy đâu nữa.

Hắn không biết là do sự việc diễn ra ban ngày hay là do nàng đã hiểu lầm hay ghen tị chuyện gì, hay là nàng vẫn còn tức giận vì chuyện trong nhạc phường ngày đó. Nhưng hắn chắc chắn rằng mọi việc đều có căn nguyên của nó, hắn làm phu quân, đương nhiên không thể mặc kệ nàng được.

“Tuyết Đường cô nương, ta không yên lòng về nàng.” Mai Hạc Đình vẫn phong độ như cũ, ngữ khí không có nửa phần tức giận, thế nhưng không ai biết mười đầu ngón tay dưới ống tay áo lụa mỏng của hắn đã trở nên trắng bệch từ khi nào: “Khẩn cầu nhường đường.”

Gương mặt Tuyết Đường không có chút thay đổi, thân như bàn thạch đứng chắn ở nơi đó, hoàn toàn bất động.

Quả nhiên điện hạ dự liệu như thần, giờ Thân là hết giờ trực. Mai đại nhân vốn là người có định lực rất tốt, cho dù có bị hưu ngay trước mặt mọi người thì hắn vẫn có thể bình tĩnh tiếp tục trở về làm việc.

Đợi đến khi hoàn thành công việc, hắn lại trở về giả mù sa mưa một phen, mộng tưởng mình có thể thay đổi suy nghĩ của trưởng Công chúa chắc?

Xem ra hắn vẫn chưa tin việc này là thật.

Nực cười ở chỗ, đến tận lúc này chắc hắn không biết khúc mắc trong lòng Công chúa là như thế nào, Công chúa muốn gì… chắc hắn cũng không biết.

Hắn căn bản không xứng với công chúa.

(*) Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh: Là hai câu thơ trong tập thơ “Kinh loan ly hâu thiên ân lưu” của Lý Bạch, đại ý ‘Tiên nhân vỗ đầu ta, kết tóc thụ nhận phép trường sinh’. (Nguồn: DKN.TV)

(*) Kim ô: là tên gọi của mặt trời trong tín ngưỡng cổ xưa, biểu tượng hình con quạ ba chân, thể hiện sự vương giả, vinh quang, giàu có và quyền lực. (Nguồn: Memart)

(*) Lạc Thần: là một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa. (Nguồn: Wikipedia)

(*) Tị hủ hoàn (tiếng Trung: 避腐丸): một loại thuốc dùng để ướp xác của người Trung Quốc cổ đại.