Thành Ngọc mơ hồ, từ nhỏ nàng ta đã cạnh tranh với Tuyên Minh Châu, nói không chừng có lúc nàng còn phải chịu thiệt nhiều hơn một chút. Cuối cùng lại bị Mai phò mã đổi trắng thay đen, ụp cái chậu phân lên đầu nàng ta rồi?
Uy lực trên người nam nhân này không phải bắt nguồn từ quyền uy trong tay hắn hay từ lời nói sắc bén kia, trọng lượng bộ công phục cẩm tú kia trên người hắn mới là thứ quyết định đến khí thế tao nhã, thâm trầm của hắn. Nhưng chính đôi mắt tĩnh lặng, ẩn chứa từng ngọn núi cao lạnh lẽo mới khiến Thành Ngọc cảm giác rằng nếu mình không nhượng bộ thì hắn sẽ làm thật.
Thành Ngọc cũng không dám đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, trong lòng mang theo nghi hoặc: không phải Mai Hạc Đình không thích Tuyên Minh Châu sao, vì sao hôm nay lại che chở nàng như thế?
Thần sắc Tuyên Minh Châu bình đạm, tự nhiên.
Trong mắt nàng, Thành Ngọc sắp xếp Bảo Nha, Mai Hạc Đình là phụ thân của Bảo Nha, hắn ra mặt vì nữ nhi là lẽ đương nhiên.
Về phần vì sao hắn bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này vốn chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Thúy Vi cung là nơi Tuyên Minh Châu lưu luyến nhất trong Hoàng cung này, trước đây mỗi dịp Trung thu, Thượng nguyên hay Hạ nguyên, mỗi khi trăng tròn treo trên bầu trời, nàng đều trông mong Mai Hạc Đình sẽ cùng thưởng trăng với nàng.
Bảy năm trôi qua, hắn chỉ bước vào cửa cung này duy nhất một lần. Vẫn miễn cưỡng ngủ lại ở thiên điện, không chịu ngủ chung giường với nàng.
Hắn luôn có rất nhiều lý do, hắn nói phò mã ngủ lại trong cung cấm không hợp quy củ, hắn nói như thế sẽ không tôn kính với tổ tiên, hắn nói người hầu trong cung quá nhiều nên hắn không quen.
Bây giờ nàng đã thành toàn cho hắn.
Có lẽ là do ánh mặt trời quá mức chói mắt, Tuyên Minh Châu cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn sớm giải tán trò hề này, mau chóng trở về điện ăn vải ướp lạnh.
Mai Hạc Đình lại kiên trì nói: “Lục điện hạ, người còn nợ một lời xin lỗi.”
Tuyên Minh Châu nghe đến đây nhìn hắn một cái, thuận thế dừng chân.
Có người khác đứng đây, đương nhiên nàng ta sẽ không dám phá đám.
Thành Ngọc lề mề nửa ngày, không chịu nổi cái nhìn chằm chằm của Mai phò mã nữa, khuôn mặt sưng húp kia lộ rõ vẻ bất bình không muốn cúi thấp người xin lỗi Tuyên Minh Châu, bĩu môi nói: “Thành Ngọc nhất thời lỡ lời, thỉnh Đại Hoàng tỷ thứ lỗi.”
Trong lòng còn oán hận mắng một câu: Ngươi cứ chờ đi, một ngày nào đó bổn công chúa sẽ giải quyết ngươi, sẽ bắt Mai Hạc Đình về với ta, để bổn công chúa xem ngươi khóc lóc thế nào!
Tuyên Minh Châu buồn cười: “Tiểu Lục à, muốn âm thầm mắng chửi người khác thì muội cần phải cân nhắc kỹ hơn một chút.”
Sắc mặt Thành Ngọc cứng đờ, nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói: “Náo nhiệt thật đấy.”
Bên kia xuất hiện tám người khiêng liễn vàng sáng rực, một lão bà tóc trắng mặc trang phục của Vương phi đi xuống từ liễn xe, tay vịn một thiếu nữ mặc thường phục dịu dàng đi tới chỗ mọi người.
Thành Ngọc thấy bà ta, hàn quang trong mắt thoáng hiện lên, oán thầm người này chắc chỉ đến đây xem kịch vui, muốn xem nàng ta mất mặt mà thôi.
Ngoài mặt vẫn phải hành xử lễ phép: “Thận Thân Vương phi!”
Lão phụ tóc mai hoa râm này là chính thê Quách thị của bào đệ Thận Thân Vương, tính theo bối phận thì Tuyên Minh Châu nên gọi bà ta một tiếng thẩm.
Chẳng qua năm đó Quách thị cố ý cầu cưới trưởng Công chúa vì chất nhi nhà họ Quách, không đợi Tấn Minh Đế tỏ thái độ, Tuyên Minh Châu vừa mới nghe tin đã dẫn theo một đám người hầu đi tìm Quách lang quân ‘khảo sát tình hình’.
Có lẽ là ngày đó thiếu niên lang đang thích vui đùa, có lẽ là do Quách lang quân là chú ngựa hoang đang bị vây quanh nên hơi nóng nảy một chút, hoặc có lẽ là do ngữ khí trò chuyện hơi bị nặng nề, tóm lại, chàng thiếu niên lang mười bảy tuổi đã bị bốn bà vυ' vây quanh dọa sợ đến nỗi tè cả ra quần.
Nghị thân không giải quyết được chuyện gì, từ đó về sau người ta còn đồn đại rằng Quách lang quân ‘yếu thận’, thế nên Thận Thân Vương phi cũng âm thầm ghi hận Tuyên Minh Châu.
Tuyên Minh Châu vốn chẳng quan tâm lắm, dòng dõi hoàng thất sinh sôi nảy nở nhiều như vậy, chỉ cần ngắm trúng dung mạo là được, cần gì phải mổ tim dành trọn chân tình với nhau chứ.
Đầu tiên Thận Thân Vương phi chú ý tới chàng thiếu niên trẻ tuổi có khí chất bên cạnh, liên tiếp gật đầu: “Mai phò mã có tư thế oai hùng lỗi lạc, ngươi nên thường xuyên vào cung với Chiêu Nhạc mới phải.”
Mai Hạc Đình gật đầu hành lễ, Tuyên Minh Châu nhếch môi: “Vương phi cũng tới thăm bệnh cho Thục nương nương?”
Thận Thân Vương phi mỉm cười nói: “Tinh thần Thái thượng Thái phi có vẻ rất tốt, từ Chung Dục cung đi ra, ta nghe nói Chiêu Nhạc cũng tiến cung nên thuận đường tới đây.”
“Thì ra là thế, con đường này có duyên ghê, mọi người vừa vặn gặp nhau ngay ở đây. Có kẻ không biết lại tưởng người sinh bệnh là ta đấy.” Nói xong, ánh mắt Tuyên Minh Châu rơi vào gương mặt thiếu nữ thanh tú, uyển chuyển kia.
Cô nương có đôi mắt nai con tròn vo, dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, nàng ta ôn nhu hành lễ: “Hình Vân bái kiến trưởng Công chúa điện hạ, Lục Công chúa điện hạ, Mai sư huynh.”
“Sư muội?”
Mày kiếm Mai Hạc Đình khẽ nhúc nhích, bấy giờ mới chú ý tới gương mặt quen thuộc này: “Sao muội lại vào cung?”
Nghe được xưng hô giữa hai người, Thành Ngọc khẽ đảo mắt giống như đang xem kịch vui, liếc mắt nhìn Tuyên Minh Châu một cái.
Tuyên Minh Châu trực tiếp nở nụ cười: “Ái chà, mấy năm không gặp, giọng nói của Mai Thiếu Khanh càng lúc càng ngọt ngào hơn rồi.”
Hình Vân là nàng thiếu nữ xuất thân từ vùng Giang Nam nho nhã, thời niên thiếu đã từng bái sư Bạch Ương cùng Mai Hạc Đình, bọn họ là sư huynh, sư muội, cũng là thanh mai trúc mã.
Năm đó nếu không có Tuyên Minh Châu nhanh chân đến trước, hứa hẹn sẽ chỉ hôn nàng ta với một vị Thám hoa cũng môn đăng hộ đối với vị tiểu thư này.
Nàng còn nhớ rõ lúc nàng thành hôn với phò mã, vị Hình cô nương này còn nhờ người đưa tới lễ mừng, đó là bút tích của Bạch lão tiên sinh trước khi qua đời. Sau khi Mai Hạc Đình nhận được như nhặt được trân bảo, có thể thấy được vị hồng nhan khi xưa đã dồn hết tâm ý.
Mấy lần nàng đã muốn cất quyển sách chướng mắt kia vào thư các nhưng đều bị Mai Hạc Đình ngăn lại.
Lý do của hắn rất chính đáng: “Đó là thư tay của ân sư, cần thiết cho việc học tập.”
Vô cùng đường hoàng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng lại không chỉ ra được chỗ nào sai.
Không sao hết, cô nương nhà người ta vẫn còn nương trong sạch, lang quân đã là phò mã, hắn dám làm loạn thì tức là hắn không tôn sư trọng đạo, là hắn không hiểu chuyện.
Lúc ấy nàng còn ngu ngốc yêu thương phò mã, dễ dàng tha thứ như thế.
Giờ quay đầu ngẫm lại quả thật không thú vị chút nào.
Giờ phút này, Mai Hạc Đình nghe Tuyên Minh Châu nói xong, mi tâm chợt nhíu lại.
Hắn cảm giác Tuyên Minh Châu hơi khác so với lúc trước, nàng tuyệt đối sẽ không nói lời này ngay trước mặt mọi người.
Thận Thân Vương phi cười trêu ghẹo: “Chiêu Nhạc chớ ăn dấm chua, Vân Nhi xuất thân nho môn thế gia, ta thấy nữ hài tử nhanh nhạy, ngoan ngoãn nên nhận làm nghĩa nữ, đang muốn hỏi xin Bệ hạ có thể phong cho nàng tước hiệu Quận chúa hay không.”
Trừng Nhi ở bên cạnh nghe xong chợt nhíu mày, Thận Thân Vương phi và Công chúa điện hạ vốn có hiềm khích từ trước, biết rõ điện hạ kiêng kỵ quan hệ giữa cô nương này và phò mã mà bà ta còn mong muốn nhận nàng ta làm nghĩa nữ, hôm nay lại muốn nâng thân phận của nàng ta, dụng ý quả thực rất rõ ràng.
Chỉ thấy Hình Vân luống cuống cúi người: “Chỉ sợ điện hạ hiểu lầm, ta và Mai sư… Mai phò mã chỉ là ca ca cùng theo học sư phụ, may mắn được Mai phò mã chăm sóc suốt hai năm nên không dám vong ân bội nghĩa mà thôi.”
“Nếu điện hạ xa cách phò mã vì quan hệ với thần nữ thì ta…” Trong mắt thiếu nữ nhanh chóng xuất hiện nước mắt: “Thì ta mang tội lỗi nặng nề, trong lòng bất an.”
Mai Hạc Đình khẽ nhíu mày: “Đừng khóc.”
Trừng Nhi và Hoằng Nhi thấy nàng ta làm ra vẻ, bọn họ càng khinh thường nàng ta hơn. Ngược lại Tuyên Minh Châu không vội nóng giận, còn có thời gian nhàn rỗi giương mắt nhìn nàng ta diễn thêm chút nữa.
Quả đúng là một ngày tốt lành, những người nàng không muốn gặp nhất lại tề tụ chung một chỗ.
Nàng nhịn xuống cơn buồn nôn dâng trào trong bụng sau khi uống thuốc, không nhanh không chậm an ủi cô nương mảnh mai như nhành hải đường này:
“Đúng vậy, ngươi đừng nóng vội, Mai sư huynh của ngươi rất nhanh sẽ không phải phò mã nữa. Tiến độ xóa tên phò mã ra khỏi Hoàng tộc có hơi chậm, thế nhưng, ngươi có thể bảo Mai sư huynh của ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi phủ Công chúa được rồi đó.”
Nàng nói những lời này ngay trước mặt mọi người giống như sấm sét giữa bầu trời quang, khiến không gian lặng ngắt như tờ.
Hình Vân cũng quên mất mình đang khóc, kinh ngạc nhìn nữ tử tôn quý trước mặt.
Mai Hạc Đình bỗng dưng biến sắc, nắm chặt cổ tay Tuyên Minh Châu, quên cả phép tắc cơ bản: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Ý ở mặt chữ.
Không biết khi nào cuộc sống thoải mái của Tuyên Minh Châu sẽ kết thúc, nàng không có thời gian rảnh rỗi dây dưa nhiều chuyện với bọn họ. Vừa đúng lúc có rất nhiều người chứng kiến ở đây, nàng gạt tay hắn ra, gằn từng chữ:
“Ngày đó ở trong phòng của Bảo Nha, ta không tiện nói rõ ràng. Mai Trường Sinh, ngươi nghe cho kỹ, bổn công chúa ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi.”
“Bổn công chúa muốn hưu phò mã. Ý chỉ đã được hạ xuống Tông nhân thự, trong vòng ba ngày ngươi phải dọn ra khỏi phủ trưởng Công chúa, tước hàm phò mã đô úy, giảm năm phần bổng lộc, ta và ngươi từ nay về sau sẽ giống như người lạ.”