Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Bệnh Nguy Kịch

Chương 7: Không phải hòa li, mà là hưu phu (1)

Ba ngày sau, Đại Lý Tự Khanh Thôi Cẩm Y tự mình đem vụ án Nghi Xuân nhạc phường trình đến phủ trưởng công chúa.

Tuyên Minh Châu chỉ cần biết được án mạng này cùng Nghi Xuân phường không quan hệ, liền yên lòng.

Trước khi rời đi, Thôi Cẩm Y cố ý lắm miệng một câu, nói rằng vụ án này có thể được giải quyết trong vòng ba ngày là vì Mai thiếu khanh tự mình nỗ lực điều tra.

Tuyên Minh Châu nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nói đây là những gì hắn nên làm.

Khi Thôi Cẩm Y chân trước vừa rời khỏi phủ, thánh chỉ thứ hai của hoàng đế lập tức được truyền đến.

Ngày trước Tuyên Minh Châu không những không tuân theo chỉ dụ "đóng cửa ăn năn", mà còn can thiệp vào vụ án của Đại Lý Tự, không để thiên tử trong mắt.

Hoàng đế vô cùng tức giận, trong chỉ dụ dùng từ vô cùng ngạo mạn, ra lệnh phạt nàng một năm bổng lộc, đồng thời cấm trưởng công chúa ra ngoài du ngoạn.

Tuyên Minh Châu thản nhiên tiếp chỉ, Hoàng Phúc Toàn thay mặt hoàng đếtruyền một câu:

“Bệ hạ còn nói, Thục Thái Hoàng Phi trong cung bị bệnh, nếu điện hạ còn có chút lương tâm, hãy dành thời gian đến thăm.”

Chung Dục Cung Thục nương nương là đích muội của Nhu gia Thái Hậu, dì ruột của Tuyên Minh Châu, đồng thời là dì tổ mẫu của hoàng đế.

Tuyên Minh Châu giả vờ như không nghe âm dương quái khí trong khẩu dụ, gật đầu, chuẩn bị tiến cung.

“Điện hạ” Trình Nhi cẩn thận hỏi: “Bệ hạ đã hạn chế người đi lại, vậy... nên chuẩn bị loại xe nào?”

"Vậy du bích xe đi."

Tuyên Minh Châu không giận, ngược lại nước da hồng hồng, duyên dáng, nổi bật lên bởi nốt ruồi đỏ giữa lông mày. Trên môi nàng nở một nụ cười ngiền ngẫm: "Cho nó một chút thể diện."

Khi Mai Hạc Đình vừa về phủ biết được hoàng đế tức giận thì Tuyên Minh Châu đã rời phủ tiến cung.

Mai Hạc Đình đứng trong phủ trống rỗng, trong không khí chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng.

Tựa như lời Tuyên Minh Châu đêm đó nói, khiến người ta nghi ngờ đây chỉ là một giấc mộng, chưa từng thực sự xảy ra.

Mai Hạc Đình vẫn nghi ngờ rằng ngày đó hắn có phải đã nghe lầm rồi không.

Trên thực tế, Tuyên Minh Châu sẽ không dùng ánh mắt xa lánh như vậy nhìn hắn, huống chi là nói ra mấy chữ "coi như thanh toán xong".

Năm đó nàng là người nhất quyết bắt hắn cưới nàng, cũng là người bỏ ra ngần ấy năm tháng để trói buộc hắn, sau ngần ấy năm, làm sao bọn họ có thể thanh toán xong?

Tuyên Minh Châu xác thực cùng lúc trước có chỗ không giống nhau.

Mai Hạc Đình bối rối cau mày, im lặng một lúc rồi quay người lấy ngựa phi nước đại về phía hoàng thành.

Một chiếc xe ngựa ngọc bích đơn sơ vừa chạy qua cổn cung điện .

Một bàn tay trắng nõn vén tấm màn xanh, Tuyên Minh Châu nhìn bức tường cung điện uy nghiêm, chợt cảm thấy năm tháng trôi qua thật nhanh.

Năm đó, hoa đào nở khắp kinh thành, thiếu nữ đeo đao vàng nơi thắt lưng, cài trâm trên tóc, mặc áo mãng xà, quất ngựa phóng đi, tưởng chừng như đã là thật lâu trước kia rồi.

Lần cuối cùng Tuyên Minh Châu vào cung là ba tháng trước để tham dự yến hội trong cung.

Trong yến tiệc, hoàng đế cùng các hoàng tử, quan đại thần uống rượu vô cùng thân thiết, nhưng lại không dâng một ly rượu nào cho người dì này, các quan đại thần nhìn thấy thế cũng không ai dám nói một lời.

Không ai không biết hoàng đế xưa nay mâu thuẫn với trưởng công chúa.

Năm đó tiên đế, cũng chính là biểu huynh Tuyên Liệt của Tuyên Minh Châu, đăng cơ hai năm liền đột nhiên băng hà, cử binh của Tứ vương gia mưu toan soán vị.

May mà quân kịp thời đuổi tới, liên thủ đem phản quân áp chế xuống.

Xong việc Chiêu Nhạc trưởng công chúa hành sự không ai ngờ tới, nàng không vì tân đế thanh toán dư nghiệt, ngược lại vì tứ hoàng huynh kia cầu tình.

Nàng gần như không nói lý một mực bảo vệ vị hoàng huynh kia, kết quả hắn chỉ bị tước vị cấm túc ở Long An Tự.

Từ đây thiên tử không xưng trưởng công chúa một tiếng cô mẫu, trưởng công chúa không có việc gì cũng không bước vào cửa cung nửa bước.

Tuyên Minh Châu trước tiên không đến Chung Dục Cung mà đi đến phía tây Lưỡng Nghi Điện của Thái Cực Cung, đây là nơi hoàng đế nghỉ ngơi sau khi hạ triều.

Ngân giáp vệ đang canh gác thì nhìn thấy Trưởng công chúa điện hạ mặc một kiện cung trang đỏ thẫm cùng bốn nha hoàn ung dung đi tới, liền cả người phát run.

Mặc kệ thái độ của hoàng đế thế nào, bọn họ cũng không có khả năng đắc tội bên nào, nhất thời vào truyền báo không được, ngăn cản cũng không dám.

Tuyên Minh Châu thiện ý nói: “Bổn cung đến thỉnh tội với bệ hạ, các ngươi cứ việc bẩm báo. Nếu bệ hạ không có thời gian, bổn cung cũng sẽ không ăn vạ nơi này.”

Thị vệ nhận lời rời đi, nhưng ngay sau đó lại quay trở lại, hoàng đế mời trưởng công chúa vào điện.

Tuyên Minh Châu thản nhiên đi lên bậc thang, bộ trâm phượng phản chiếu ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, cả người nàng như hồng liên nở rộ.

Nghe thế hệ trước nói, Tấn Minh hoàng đế khi còn tại vị , vô cùng sủng ái Chiêu Nhạc điện hạ, thường ban vàng ròng trang phục cùng hãn huyết bảo mã.

Vào thời điểm đó, không ai trong hậu cung có thể sánh được với vẻ kiêu sa và xinh đẹp của nàng.

Trong cung lúc bấy giờ có một câu nói được lưu truyền rộng rãi: Nếu đang đi trong sân, chợt nhìn thấy một bóng đỏ đi ngang qua, đó không phải là hoa mẫu đơn trong vườn thượng uyển, không phải vì mây trời chói chang mà là vì điện hạ ra ngoài đi dạo!

Sau đó, trưởng công chúa gả cho Mai thị, cũng không có một vị nào dám mặc đồ đỏ cưỡi ngựa đi dạo khắp cung.

Tiểu thái giám hầu hạ ở bên điện nhận thấy vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ rõ ràng trở nên chán nản sau khi nghe lời yêu cầu tiếp kiến

của trưởng công chúa. Mọi người nín thở, e sợ, bị hoàng đế xua tay xua đuổi.