Long Điềm Điềm uống mấy ngụm nước nuốt thức ăn nghẹn lại, cũng không quay đầu lại nói với Lưu Thúy Liên, “Rất nhanh liền không cần nhẫn nhịn nữa, mẹ, rất nhanh ông ta sẽ không đánh được người nữa."
Lưu Thúy Liên không để ý đến những lời hồ đồ của Long Điềm Điềm, ngược lại còn hỏi, "Con cùng thằng nhóc kia về nhà, không sao chứ?!"
Long Điềm Điềm bị giọng nói lớn của bà làm cho đau đầu, cách âm của tòa nhà này cũng không tốt, hàng xóm cũng lắm chuyện, nghe được cái gì cũng thêm mắm dặm muối, Long Điềm Điềm bất đắc dĩ nói, "Mẹ, mẹ có muốn lấy một cái loa phát sóng chuyện con gái đêm qua không về nhà hay không."
Lưu Thúy Liên lập tức che miệng lại, Long Điềm Điềm cười nói, "Không có, không có như mẹ nghĩ đâu." Long Điềm Điềm đột nhiên nghĩ đến Ngụy Tín Nhiên nói, Ngụy Tu cảm thấy mẹ anh vẫn chưa rời khỏi anh, lại nói, "Mẹ cậu ấy cũng ở đó."
Lưu Thúy Liên lúc này mới yên tâm, thúc giục Long Điềm Điềm nhanh chóng ăn.
Hôm nay là cuối tuần, không cần đi học, Long Điềm Điềm sau khi ăn điểm tâm xong, liền cầm chứng minh thư đi làm thẻ ngân hàng, để đổi chi phiếu.
Tiền đến tay, cô cũng không vội vàng mua lung tung cái gì, lặng lẽ về nhà cùng Lưu Thúy Liên trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, thứ hai, cô vẫn đi học như thường lệ, Bạch Chính Quốc vốn nên làm ca đêm vẫn không trở về.
Chuyện này đã không có gì ngạc nhiên, bởi vì Bạch Chính Quốc mỗi lần đều phải ra ngoài uống rượu với đám bạn bè, nửa quả cà chua có thể uống một cân, không đúng giờ về nhà, không có ai cảm thấy bất thường.
Long Điềm Điềm đi học,miệng vẫn ngậm bánh kếp mà Lưu Thuý Liên làm, rất ngon, nhưng từ nhà bọn họ vừa rẽ ra, cô nhìn thấy Ngụy Tu một thân đồng phục học sinh, sạch sẽ đẹp trai chờ ở trước cửa nhà nàng.
Nếu lúc trước, Ngụy Tu đưa tới cửa như thế này, Long Điềm Điềm khẳng định có thể cao hứng, nhưng lúc này, cô đã quyết định đi một con đường khác, cũng không có cảm giác gì.
Ngụy Tu đυ.ng phải bức tường rất nhiều lần, Long Điềm Điềm nhìn thấy anh chắc rất đau đầu, không có ý định để ý tới anh, dù sao đến lúc đó cô chuẩn bị tốt hết thảy, đem anh nhốt lại, giả tạo diễn trò, hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi.
Cô giả vờ không phát hiện rẽ đi, Ngụy Tu lại mở miệng gọi cô, "Bạch Diệc."
Long Điềm Điềm trong lúc nhất thời không kịp phản ứng là gọi cô,cũng không có dừng lại, sau đó liền nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.
Nguỵ Tu đến trước mặt, gọi cô, "Bạch Diệc."
Lúc này Long Điềm Điềm mới đứng vững, nhìn chằm chằm về phía anh, hoàn toàn khôi phục bộ dáng vốn có của mình, mở nửa con mắt, ngữ khí nhạt nhẽo, "Sao vậy?"
Ngụy Tu có chút không quen cô như vậy, hơi nhíu mày, sau đó nói, “Váy của cậu”. Nói xong lấy từ trong túi xách ra một cái váy trắng đã được giặt sạch sẽ.
Long Điềm Điềm...." Tôi không cần, đã rách rồi, ném đi."
Ngụy Tu trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào, trong ấn tượng của anh, Long Điềm Điềm chính là người mặc váy rách, luôn khốn khổ, điều kiện trong nhà cũng vô cùng không tốt...
Long Điềm Điềm nói xong liền rời đi, Ngụy Tu theo bản năng đưa tay bắt lấy cánh tay cô, nhưng bắt được, lại không biết nói cái gì, nghẹn nửa ngày hỏi, "Cậu... Cậu không sao khi về nhà chứ?"
Long Điềm Điềm lúc này thật sự nhướng mày, thằng nhóc này... Chẳng lẽ là bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp
"Sao vậy, quan tâm đến tôi?" Long Điềm Điềm cười rộ lên, cô xinh đẹp, vừa nở nụ cười, liền như một bông hoa rực rỡ.
Thế nhưng nụ cười này của cô, nhưng hoàn toàn không giống với nụ cười thanh thuần vô tội khi cười với Ngụy Tu lúc trước.
Mang theo chút ý tứ không kiêng nể gì, ánh mắt nhìn Ngụy Tu cũng không còn do dự nữa,cơ hồ mang theo tính công kích.
Ngụy Tu khó hiểu lại nhíu nhíu mày, nhìn Long Điềm Điềm mang theo nụ cười như vậy kề sát anh, lại hỏi, "Quan tâm tôi đến mức nhịn không được tìm tôi? Hả?"
Long Điềm Điềm đã sắp dán lên người anh, Ngụy Tu nhanh chóng thu tay lại, liên tiếp lui về phía sau vài bước, vành tai nhiễm một chút đỏ, không dễ phát hiện, lại không thoát khỏi ánh mắt của Long Điềm Điềm.
Long Điềm Điềm nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó đột nhiên hỏi Ngụy Tu, "Cậu biết tôi thích cậu đúng không?"