Trong con hẻm tối tăm, mấy tên côn đồ đang vây quanh một thiếu niên ăn mặc vô cùng dễ gây chú ý, cậu đeo một cái túi, vai dựa vào tường, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.
Mặc dù ánh sáng không quá tốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra thiếu niên này lớn lên rất đẹp mắt, chỉ liếc một cái đã không thể rời mắt, cho dù chỉ nhìn được sườn mặt, cũng đẹp đến chói mắt.
Đây chính là tiêu chuẩn mà một nam chính nên có, Long Điềm Điềm trốn ở bên cạnh thùng rác chỗ ngõ cụt, âm thầm quan sát.
Hệ thống trong não kích động - "Ký chủ, tôi thấy ai đó rút dao! Mau lên! Đến phiên của cô!"
Long Điềm Điềm gõ gõ đầu gối vì ngồi xổm lâu nên hơi tê dại, đổi sang một bên chân khác, giọng nói không chút khẩn trương, "Đừng nóng vội, còn chưa đến lúc..."
Tên cầm đầu nhóm côn đồ nhuộm một cái đầu đầy màu sắc, nhìn qua giống như một con công đực vậy, hắn cầm một chiếc gậy bóng chày, vừa nói, vừa dùng gậy gõ vào đầu chàng trai đang bị bao vây, mỗi lần ra tay lại nặng hơn một chút.
Nếu là người bình thường, chắc chắn đã sợ tới mức tim đập chân run, nhưng qua ánh đèn mờ ảo ở đầu ngõ, Long Điềm Điềm nhìn thấy chàng trai kia không run sợ một chút nào, lạnh lùng nhìn mấy tên côn đồ.
Cô có thể khẳng định anh đang giả vờ.
Nếu không phải Long Điềm Điềm biết anh chính là một tên yếu ớt không biết đánh nhau, chỉ dựa vào biểu tình của anh lúc này, cô còn tưởng ngay lúc đó anh sẽ tung ra đại chiêu.
Nhưng có thể nói, chàng trai này quả thật có “đại chiêu”, bởi vì anh chính là nam chính của thế giới này – Ngụy Tu, theo như cốt truyện ban đầu, chốc nữa sẽ có một cô gái xuất hiện, cũng chính là nữ chính của cuốn truyện này, vào thời điểm mấu chốt nhất sẽ xông lên, thay nam chính đỡ một gậy bóng chày ở đầu, còn có một nhát dao đâm vào thắt lưng.
Nữ chính đã yêu thầm Ngụy Tu từ lâu, cho dù bởi vì thế mà bị hủy dung, nhưng vẫn đến trường học, tự mình cắn răng chịu đựng mà ôm lấy tất cả mọi chuyện, còn bị trường đuổi học.
Sau khi thất vọng rời đi, phải chịu nghèo khổ một thời gian dài, lại được Ngụy Tu tìm thấy, sau đó mở ra đoạn tình cảm giữa hai người, tôi yêu anh, anh không yêu tôi, chết tiệt rốt cuộc tôi đã yêu em rồi, rồi còn mấy tình tiết cẩu huyết nhân vật chính cùng người khác kết hôn, nội dung cẩu huyết ngược thân, ngược tâm, ước chừng tầm hơn một nghìn chương, Long Điềm Điềm cũng không đọc hết.
Thế nhưng bây giờ cô chính là nữ chính ngốc nghếch, độ thuần khiết một trăm phần trăm kia.
Thế giới này chính là một quyển truyện ngược vô cùng cẩu huyết, mà Long Điềm Điềm, chính là thế thân của nữ chính, sau khi xuyên không liền sửa đổi cốt truyện cẩu huyết này, biến nó trở thành một quyển truyện điền văn ngọt ngào rất thịnh hành hiện nay.
Cho nên khi thấy nam chính đã chọc giận tên đại ca xã hội đen, vào lúc chiếc gậy bóng chày đã hạ xuống, Long Điềm Điềm vẫn còn ngồi xổm phía sau thùng rác để quan sát tình hình.
Hệ thống —— "A a a a nam chủ xuất hiện rồi, chủ nhân sao cô không làm theo cốt truyện a!"
Long Điềm Điềm hít mũi, bị hệ thống ầm ĩ đến đau đầu, vẫn tiếp tục ngồi xổm ở đó.
Đợi đến khi nam chính Ngụy Tu một tay bắt lấy cây gậy bóng chày rơi xuống đầu hắn, mặt lạnh khí phách mắng một tiếng, “Mày tìm chết à!" Lúc đó, mới từ từ đứng lên từ phía sau thùng rác.
Ngụy Tu mắng xong, cầm lấy gậy bóng chày, nhanh chóng chấn chỉnh mấy tên côn đồ, nhưng đó chỉ là tạm thời, bởi vì Ngụy Tu căn bản không biết đánh nhau, tuy còn chưa được Ngụy gia nhận về, nhưng từ nhỏ đã được nuôi ở bên ngoài, mười ngón tay không dính đến nước, anh chính là một tiểu thiếu gia cao quý.
Quả nhiên, tên côn đồ cầm đầu rất nhanh đã phát hiện Ngụy Tu chỉ đang cố gắng chống đỡ, nhất thời thét một tiếng, "Đánh cho tao! Đánh chết nó cho tao! Đứa con riêng không biết xấu hổ này, lại dám chọc đến Ngụy đại thiếu gia!”
"Tất cả đều lên hết cho tao! Ngụy đại thiếu gia nói rồi! Có chuyện gì thì anh ta sẽ chịu!”
Sau hai tiếng hét lớn của tên côn đồ cầm đầu, những chiếc gậy bóng chày liên tiếp rơi xuống đầu Ngụy Tu, hệ thống trong đầu cũng sắp kêu đến điên rồi, nhưng Long Điềm Điềm lại chỉ từ từ đi về phía Ngụy Tu hai bước, sau đó không biết nghĩ cái gì, lại quay trở về.
Hệ thống - "Lên đi! Lên nào! Ký chủ! Dùng cơ thể nhỏ bé của cô bảo vệ nam chủ, anh ta sẽ vì vậy mà động tâm!"
Long Điềm Điềm hoài nghi hệ thống là một con gà tinh, thanh âm lúc hét lên rất giống một con gà đang gáy vô cùng chói tai.
Nhưng Long Điềm Điềm không hề bị quấy nhiễu chút nào, vẫn đứng ở bên cạnh thùng rác, nhìn những phát gậy kia rơi xuống người Ngụy Tu, đánh đến mức khiến anh giống như cá bị mắc cạn, vẫn đánh điên cuồng, mặc cho hệ thống đang kêu to như l*иg tiếng cho Ngụy Tu, cô cũng không động đậy một chút.
Bởi vì trời khá tối, thân hình cô lại nhỏ nhắn, cho nên mấy tên côn đồ bên kia đánh rất chuyên tâm, không ai chú ý tới cô.
Căn cứ vào quan sát của Long Điềm Điềm,coi như Ngụy Tu vẫn là đàn ông, tuy rằng không biết đánh nhau, ngay cả bảo vệ đầu mình cũng không biết, nhưng dù bị đánh thành như vậy, cũng không kêu lên một tiếng nào.
Long Điềm Điềm vừa thấy một phát gậy rơi xuống đầu nam chính, cũng chính là phát nữ chính đã đỡ thay anh ta, trên khuôn mặt trắng nõn của anh xuất hiện một dòng máu, mới xác nhận nếu không có nữ chính là cô ngăn cản, nội dung kịch bản liền tự động chuyển sang người nam chính, lúc này Long Điềm Điềm mới hành động.
Cô nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt đặt trên thùng rác bên cạnh, đưa tay thử một chút, trọng lượng cũng được.
Bởi vì muốn đỡ một dao thay nam chính, cho nên hệ thống tạm thời cường hóa cơ thể của cô, bây giờ sức lực của cô còn mạnh gấp mấy lần người khác, một tay cầm chiếc thùng rác lớn không xi nhê gì với cô, không lãng phí một chút sức lực nào, bước nhanh về phía đám côn đồ kia.
Đám người kia thấy Ngụy Tu bắt đầu đầu ngất đi, tạm thời chần chờ dừng lại tất cả các động tác, ngay cả tên côn đồ đang chuẩn bị dùng chiếc dao sáng loáng đâm Ngụy Tu cũng dừng dao trước eo Ngụy Tu vài cm.
"Lão, lão đại, còn làm gì nữa? Nó chảy rất nhiều máu!", một tên côn đồ lên tiếng hỏi.
Tên cầm đầu cũng có chút bối rối, Ngụy Tu chảy máu không ngừng, hắn cũng kinh ngạc, hừ một tiếng, mở miệng nói, "Hôm nay cứ như vậy thôi..."
Long Điềm Điềm lúc này vừa lúc xách thùng rác cỡ lớn xông tới, cô cũng không thể để cho những người này cứ đi như vậy, không phải vì để báo thù cho Ngụy Tu, chính khí không thể mài ra ăn.
Nhưng mà một dao đó còn chưa đâm xuống thắt lưng, nhát dao quan trọng như vậy, nếu không hạ xuống, nam chính làm sao vô sinh!