Hàn Ly muốn tự véo má cho tỉnh mộng. Nếu là mấy ngày trước đây có nằm mơ cô cũng không thể nghĩ có ngày được gặp Trịnh Khiêm bằng da bằng thịt, nói gì còn tiếp xúc gần trong gang tấc.
Sau giờ nghỉ trưa Hàn Ly bước vào set quay buổi chiều cùng nam chính, người này quá ngầu, tự mình thực hiện các phân cảnh hành động khiến Hàn Ly mắt tròn mắt dẹt. Đây là làm việc chính thức, không thể không chào hỏi một câu, đạo diễn đã gọi cô tới trước mặt Trịnh Khiêm. Ý nghĩ điên rồ khi trước như ăn vào máu cô nàng: "Thái giám đưa phi tần mới vào cung diện kiến Hoàng Thượng" còn ai vai nào chắc ai cũng biết, e là phi tần này khó qua cửa dễ mà bị tống cổ vào lãnh cung cả đời. Hàn Ly nhiệt tình chào Trịnh Khiêm, anh chỉ đơn giản gật đầu, vẻ mặt như ai đang thiếu nợ, lông mày còn nhíu lại. Hàn Ly ngước mắt lên nhìn chăm chăm, dấu hỏi quay mòng mòng trong đầu nam thần màn ảnh có phải hay đi spa chăm sóc da dẻ hay không mà ở khoảng cách gần cô chỉ muốn đưa tay ra sờ thử, cảm giác da rất mịn, rất mướt. Mải nhìn đến lúc người ta ho nhẹ nhắc nhở cô mới định thần. Trịnh Khiêm hướng ánh mắt nghi hoặc về phía cô, lại một người phụ nữ ấu trĩ, nhìn anh như muốn mất hồn. "Cô đã đọc kỹ kịch bản chưa, lát nữa phối hợp cho tốt" giọng anh ấm và trầm khiến Hàn Ly nghe xong muốn nuốt từng chữ. Trời đất ơi, cả làng cô mà biết cô đi đóng phim cùng nam thần màn ảnh thế này có khi còn đưa vào khen thưởng, biểu dương trong hội làng, bạn bè cô mà thấy cảnh này chỉ có ghen tị không thôi. Hàn Ly nhe hàm răng trắng bóng, vì da mặt hơi tối nên nhìn càng nổi bật "Dạ được ạ, mấy cái chạy nhảy ấy với tôi không vấn đề."
Phân cảnh này nữ chính bị truy đuổi trên các nóc contener, nam chính đi mô tô phân khối lớn giải cứu phía dưới, thử thách với nữ chính là phải liều mình bay người xuống đúng vị trí nam chính đang chờ để cùng nhau chạy thoát.
Để đảm bảo cho cảnh quay an toàn Hàn Ly được trang bị áo chuyên dụng nối với hệ thống dây treo hỗ trợ. Phân cảnh chạy thì không làm khó được cô nàng, mấy nam nhân chạy theo phía sau còn bị cô bỏ xa, khiến đạo diễn phải lên tiếng nhắc nhở, duy trì tốc độ hợp lý để giữ khoảng cách người trước người sau, cảm giác bị đuổi đến sát nút mới gây được kịch tính cho người xem.
Đến đoạn chạy tới mép contenner cuối cùng, Hàn Ly bỗng đứng khựng lại, khiến đạo diễn phải hô "Cắt" khẩn cấp. Anh ta nói qua loa cầm tay. "Hàn Ly, cô chưa chuẩn bị tâm lý à, có dây hỗ kéo hỗ trợ mà, đừng sợ."
Hàn Ly xua tay hét lớn: "Đạo diễn, tôi có thể lộn santo xuống đó không?" Trịnh Khiêm ngồi trên mô tô chờ sẵn ngán ngẩm, đạo diễn lại hét qua loa: "Cô điên à, cô không phải đi diễn xiếc, cô chỉ việc nhảy xuống đó cho tôi." Hàn Ly xụ mặt nghĩ thầm: "Làm gì mà căng, cô là đang muốn cho phim thêm phần hấp dẫn mà, nhảy thì nhảy, dễ ẹc có gì đâu."
Nghĩ là thế mà đến khi thực hiện không có dễ như vậy. Vì lực nhảy quá mạnh tí nữa cô đè gãy cổ Trịnh Khiêm. Hàn Ly áy náy xin lỗi Trịnh Khiêm mà anh chỉ im lặng không nói gì. Đến lần nhảy thứ 6 mới được cho qua, yên vị phía sau xe rồi mới nghe Trịnh Khiêm nói "Bám cho chặt." Mô tô lao đi vun vυ't, Hàn Ly không bám chặt chắc hít khói dưới mặt đất, bản năng sinh tồn khiến cô ôm dính lấy người anh. Cách một lớp áo mà cảm nhận rất rõ, cơ thể đàn ông rất cường tráng, các múi cơ rắn chắc mà không thô, vòng eo vẫn thon gọn cân xứng. Hàn Ly như lơ lửng trên tầng mây nào đó. Má ơi, đời này được ôm zai đẹp quả là sống không lãng phí rồi. Đến khi xe dừng hẳn anh đưa tay gỡ ra cô mới tỉnh mộng. Hàn Ly tự giác nhảy xuống xe, Trịnh Khiêm lại đưa tay lên xoa gáy khiến cô lại áy náy không thôi. "Tôi xin lỗi, làm anh đau rồi, tôi có thể giúp gì không ạ?" Trịnh Khiêm rút chìa khóa, xuống xe, anh lạnh lùng nói "Không cần", mắt cũng không thèm nhìn cô mà đi thẳng.
Tình thế khiến Hàn Ly có chút khó xử. Cô đi tìm Mạnh Tân, dúi vào tay anh chàng lọ cao gia truyền bao đời nhà cô "Anh Mạnh Tân, trăm sự nhờ anh đưa cao bôi này cho Trịnh Khiêm, em lỡ làm anh ấy đau." Mạnh Tân hết nhìn cô rồi lại nhìn lọ cao kỳ cục không nhãn mác, cô là do anh rước về giải quyết rắc rối cho cô còn ai khác ngoài anh "Cô có chắc cái này dùng được không?" Hàn Ly gật đầu chắc nịch: "Thuốc gia truyền, chỉ nhà em mới có, anh yên tâm, các cụ nhà em đảm bảo." Mạnh Tân tí sặc "Người ta có hỏi tôi biết trả lời sao, dùng nhỡ vấn đề gì các cụ có gánh được cho cô không?" Hàn Ly nghiêm mặt: "Anh không tin em sao, anh không thấy em rất dẻo dai, vận động suốt ngày thế này đâu tránh khỏi chấn thương, không có cao gia truyền này sao em làm được thế. Mau giúp em mang cho người ta." Mạnh Tân dù còn nghi ngờ nhưng đành miễn cưỡng đi trước ánh mắt đốc thúc của Hàn Ly, thôi thì đi, không đi có khi cô còn không để anh yên.
Trịnh Khiêm nắm chặt túi chườm lạnh đặt sau gáy, trợ lý Hoàng vừa đi ra đã thấy quay vào cầm theo một túi đồ, phải nói tốc độ làm việc của cậu chàng luôn khiến anh yên tâm. Trợ lý Hoàng tần ngần, do dự "Anh Khiêm, phó đạo diễn Mạnh Tân vừa đưa anh cái này, bảo thuốc gia truyền đặc trị chấn thương xương khớp, em nể lắm mới nhận, nhưng không chắc anh dùng được." Trịnh Khiêm với tay cầm lọ cao lạ từ trợ lý đưa lên quan sát, vốn dĩ cũng không phải là quá đau, chắc qua vài ngày là ổn. Một tay anh không thể mở lọ cao, trợ lý nhanh nhẹn đỡ lấy túi chườm giúp anh. Trịnh Khiêm không có ý định dùng, chỉ mở ra xem là thứ gì bên trong. Mùi thảo mộc dễ chịu tỏa ra từ đó thu hút anh, anh đưa nó lại gần hơn để ngửi. Trợ lý lo lắng ngăn lại: "Cẩn thận vẫn hơn, em nghĩ khó biết được thứ gì bên trong." Trịnh Khiêm biết trợ lý cẩn trọng không sai, trong giới này người muốn hạ bệ anh không thiếu nhưng tìm đến tận cửa đưa đồ thế này thì không đáng lo. Sau một hồi phân tích, đánh giá tự anh lấy ngón tay quệt một lớp cao lên bôi vào gáy trước sự ngạc nhiên của trợ lý, anh trầm giọng: "Nhìn gì nữa, cậu giúp tôi massage một lúc." Mùi cao tỏa ra thơm man mát cùng tạo ra sự thư giãn, dễ chịu lan khắp phòng.