Sau Khi Ly Hôn, Bà Xã Lại Mang Thai

Chương 38: Không ai chờ mãi một người

Dù giọng nói quen thuộc của người đàn ông nghe có vẻ khác thường so với bình thường, Thời Niệm vẫn lập tức nhận ra đó là ai.

Mộ Tấn Bắc!

Ngoài người mà cô không muốn gặp nhất, không còn ai khác!

“Tôi đã ngủ rồi, khuya như vậy, anh về đi.”

Thời Niệm nói với giọng rất khó chịu.

Theo tính cách kiêu ngạo và lạnh lùng của Mộ Tấn Bắc, người không thích bị từ chối, anh nên quay lưng đi ngay khi nghe thấy những lời này.

Thực tế lại là…

Anh vẫn tiếp tục bấm chuông cửa, không có ý định dừng lại.

Tiếng chuông khiến Thời Niệm đau đầu.

Cô đành im lặng, giả vờ như không có mặt.

“Mở cửa!”

Giọng nói gấp gáp thô lỗ, làm Thời Niệm giật mình.

Sợ làm ồn đến Thước Thước và Tiêu Đồng, lại không muốn làm phiền hàng xóm, cô liền tháo pin chuông cửa.

Quả nhiên không còn kêu nữa.

Cô kiềm chế cơn tức giận nói với người đàn ông ngoài cửa: “Anh đi đi, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát!”

Mộ Tấn Bắc say mèm, cả người dựa vào cửa, nói chuyện lảm nhảm.

"Thời Niệm"

"Thước Thước..."

"Cùng nhau... Trở về biệt thự Bán Sơn”

Sau đó, không còn tiếng động nào ngoài hành lang nữa.

Thời Niệm úp mặt trên cửa và nghe một lúc, xác nhận không có tiếng động bên ngoài, cô mới từ từ mở cánh cửa ra.

Anh đã đi rồi?

Hành lang không có ánh sáng, tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhận ra được hình dáng.

Thời Niệm mở rộng cửa thêm một chút, quả nhiên không thấy bóng dáng Mộ Tấn Bắc.

Cứ tưởng anh đã đi, cô thở phào nhẹ nhõm.

Đang định đóng cửa lại, thì một bàn tay dài như ngọc vươn ra, nắm lấy tay cô.

Sau đó, người đàn ông ôm chặt cô vào lòng, đầu gục trên vai cô.

Hơi thở có phần nặng nề.

Anh thì thầm bên tai cô: “Niệm Niệm..."

Hơi thở ấm áp trượt qua cổ Thời Niệm, làn da cô như bỏng rát một vùng.

Thời Niệm sửng sốt.

"Mộ Tấn Bắc, anh đang làm gì thế?!"

"Đây xâm nhập trái phép!"

"Tôi sẽ gọi cảnh sát để bắt anh!"

Cô một tràng dài đều là những lời đuổi anh đi, nhưng người đàn ông vẫn không nói một lời.

Anh yên lặng gục ở vai cô, không phát ra một âm thanh nào.

Khi cô nhìn lại, mới phát hiện ra thì ra anh đã ngủ rồi.

Thời Niệm nhìn vào khuôn mặt từng khiến cô mê đắm, nhẹ nhàng thở dài: Thực sự là nợ anh rồi!

Tiêu Đồng nghe thấy tiếng động, đẩy cửa ra bước ra ngoài.

Khi thấy Mộ Tấn Bắc nằm trên vai Thời Niệm, cô hốt hoảng một chút: "Tình huống gì thế này?"

"Anh ta uống say rồi chạy về nhà mình tìm cậu à?"

Lúc này, người đàn ông đã ngủ say.

Im lặng nằm ở vai Thời Niệm, dáng vẻ vô hại.

Thời Niệm nhìn cô ấy một cách ngượng ngùng, từ từ giải thích: "Tiêu Đồng, thật xin lỗi, mình không biết anh ấy sẽ tìm đến đây. Làm phiền cậu rồi, vài ngày tới mình sẽ chuyển ra ngoài."

Đã gây ra rắc rối cho Tiêu Đồng trong một thời gian dài, mặc dù họ là bạn tốt, nhưng cô ấy không thể làm phiền cô ấy mãi như vậy, cô tự cảm thấy xấu hổ.

Khuôn mặt Tiêu Đồng lập tức trở nên đen thui: "Cậu nói những lời gì vậy? Mình cảm thấy cậu phiền toái khi nào?"

"Thời Niệm, mình cảnh báo cậu: Nếu cậu dám chuyển đi, chúng ta liền tuyệt giao!"

"Từ đây về sau, mình sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa!"

Tiêu Đồng hừ một tiếng, đi ngang qua Thời Niệm, liếc cô một cái, đóng cửa ra vào chưa khép chặt: “Đừng nhắc đến chuyện chuyển đi nữa! Mình đi ngủ đây!”

Thời Niệm nhìn theo bóng lưng của Tiêu Đồng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Phòng khách chỉ còn lại mình cô và anh.

Nhìn người đàn ông đang ngủ say trên vai mình, cô lắc đầu giúp anh nằm xuống sofa.

Nhưng không ngờ...

Ngay khi cô đặt anh xuống, thế giới của cô bắt đầu xoay tròn.

Người nằm trên ghế sofa đã trở thành cô!

Mộ Tấn Bắc đè lên người cô, đôi mắt đen không có tiêu điểm, chằm chằm nhìn vào cô.

“Thời Niệm, về với tôi đi.”

“Đừng gây sự nữa...”

Trên người anh có mùi rượu nặng, hòa lẫn với hương bạc hà đặc trưng của đàn ông, không đến nỗi khó chịu.

Thời Niệm ngửi thấy mùi hương của anh, cảm giác một sự bình yên kỳ lạ lan tỏa trong lòng.

“Mộ Tấn Bắc, tôi không có gây sự.”

“Nếu anh nghĩ tôi đang gây sự, thì anh có thể rời khỏi đây.""

Gương mặt tuyệt đẹp ấy lại thốt ra những lời tàn nhẫn nhất, còn dùng những từ ngữ khiến người ta khó chịu.

Mộ Tấn Bắc im lặng.

Vẫn ánh mắt chằm chằm nhìn vào cô, tay nắm lấy cô.

Thời Niệm không chắc anh có ý gì, đẩy anh ra, cố gắng đứng dậy.

Người đàn ông lại ấn cô xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên eo nhỏ của cô.

“Về với tôi đi, sống như trước đây, không tốt sao?”

Đây có lẽ là lần Mộ Tấn Bắc nói nhiều nhất trong những lời anh từng nói với cô kể từ khi kết hôn, cũng là những lời mà cô từng mong muốn nghe nhất.

Chỉ có điều...

Giờ đây khi nghe những lời này, không còn cảm giác lo lắng, chỉ còn lại sự tê dại.

“Mộ Tấn Bắc, áo bông cho mùa hè và quạt vào mùa đông, anh nghĩ chúng còn có ý nghĩa không?”

Gương mặt người đàn ông hơi trầm xuống, gương mặt tuấn tú dần gần lại, mũi gần chạm vào cô.

“Tại sao không thể?”

“Trước đây không phải vậy...”

Thời Niệm cắt ngang: “Mộ Tấn Bắc, anh cũng nói rồi, đó là trước đây!”

“Trước đây, tôi nghĩ: chỉ cần tôi yêu anh, là đủ rồi, tình yêu có thể vượt qua mọi trở ngại.”

“Bây giờ, tôi mệt mỏi rồi.”

Trong ánh mắt cô chứa đầy sầu muộn, khiến Mộ Tấn Bắc cảm thấy lo lắng.

“Không! Em trước đây sẽ không nói như vậy!”

Anh siết chặt vòng eo mảnh mai của cô, thêm lực. Thời Niệm cười lạnh: “Mộ Tấn Bắc, không ai chờ mãi một người.”

Anh không cam lòng, đôi môi lạnh lẽo nặng nề áp xuống, nghiền nát môi cô, ma sát không ngừng nghỉ.

"Uhm..."

Thời Niệm rất ghét sự thân mật hiện tại của anh, cắn mạnh lên môi anh một cái.

“Mộ Tấn Bắc, tôi không có thời gian để cùng anh phát cuồng! Nếu anh muốn phụ nữ, thì đi tìm Tô Thanh Hà!”

“Tôi nghĩ cô ấy chắc chẵn rất vui lòng làm hài lòng anh!”

Ba chữ “Tô Thanh Hà” khiến anh ngẩn ra.

Thời Niệm nhìn vẻ mặt đờ đẫn của anh, lòng càng thêm lạnh lẽo.

Nhân lúc Mộ Tấn Bắc ngẩn người, cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, chạy về phòng của mình và khóa trái cửa.

Dựa vào cửa, cô giữ chặt trái tim đang đập loạn nhịp.

Cô liên tục an ủi chính mình: “Thời Niệm, đừng tức giận, đừng để anh ta làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình!”

“Anh ta chỉ say rượu, đến đây làm loạn thôi!“

Mộ Tấn Bắc nằm trên sofa, nhìn trần nhà thất thần. Trong mắt anh chỉ còn lại sự thất vọng.

Cô nói: Không ai sẽ chờ mãi một người.

Khi nói những lời này, ánh mắt và thần thái của cô như một chiếc gai, đâm sâu vào trái tim anh. Dù có chút nhói đau, anh vẫn có thể chịu đựng được.

Nhưng… thực sự rất khó chịu.

Không thể gỡ bỏ, cũng không thể buông xuống.

Thời Niệm, nếu là tôi bước về phía em thì sao?

Dưới tác dụng của rượu, anh thậm chí không kịp nói câu đó với cô, đã chìm vào giấc ngủ say.

―――――

Thời Niệm ngủ rất say giấc.

Đây là lần cô ngủ yên nhất kể từ khi dọn ra khỏi biệt thự Bán Sơn.

Chỉ có điều…

Vì trong phòng khách còn có một vị khách không mời mà đến, cô buộc phải dậy sớm.

Khi Thời Niệm thức dậy, Mộ Tấn Bắc vẫn đang nằm trên ghế sofa ngủ say.

Khi anh ngủ, dễ thương hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.

Anh giấu đi toàn bộ vẻ lạnh lùng, cũng là một mỹ nam mềm mại và vô hại.

Giống như con hồ ly đã tu luyện ngàn năm thành tinh, toàn thân đều tỏa ra mùi hương nam tính mạnh mẽ.

Cuốn hút vô số phụ nữ.

Thân hình anh cao lớn, sofa quá nhỏ, nửa thân trên của anh nằm trên sofa, còn đôi chân dài thì co lại trên sàn.

Trông có chút lộn xộn.

Khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, người đàn ông vốn đã tỉnh dậy ngay lập tức nhắm chặt mắt, hít thở nhẹ nhàng.

Anh dỏng tai lắng nghe động tĩnh của cô.