Lúc 4 giờ chiều ngày đông, ánh sáng mặt trời đã tan biến sau lớp mây.
Trong ba người, Thước Thước cảm thấy hạnh phúc nhất.
Trước mặt con cái, Thời Niệm và Mộ Tấn Bắc, cặp vợ chồng trông có vẻ hòa hợp cho ra một màn kịch bản hoàn hảo trước mặt con cái, nhưng thực chất trong lòng họ đã cách xa nhau.
Đây là lần đầu tiên được đi chơi cùng cả cha mẹ, nên cậu bé cực kỳ vui vẻ.
Sau khi thấm mệt, cậu bé gối đầu lên vai Thời Niệm ngủ thϊếp đi.
Theo dự tính của Thời Niệm, bọn họ sẽ sớm rời đi.
Cô và Mộ Tấn Bắc không còn là vợ chồng nữa, hiện tại họ chỉ là người xa lạ, và anh cũng có Bạch Nguyệt Quang của riêng mình, cô không muốn Tô Thanh Hà hiểu lầm.
Cô nhẹ nhàng nói với anh: "Cảm ơn anh đã dành cả ngày ở bên cạnh con."
"Để tránh những hiểu lầm không đáng có, chúng ta nên chia tay thôi."
Lần này, cô thực sự cảm kích.
Trước đây, cô đã từng đưa Thước Thước đến công viên giải trí, nhưng...
Đứa trẻ chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay.
Mộ Tấn Bắc nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của cô, cổ họng anh vô cớ nghẹn lại.
Lại nghĩ đến cách cô mỉm cười trước Sở Thế Thanh, lòng anh bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Như có một chiếc gai trong lòng.
Càng đâm càng sâu.
Thấy cô ôm chặt đứa trẻ, anh không nói lời nào, giơ tay đón lấy đứa trẻ từ lòng cô rồi sải bước về phía trước.
Tâm trạng bực tức.
Bước đi càng nhanh.
Chỉ mới ly hôn mấy ngày thôi?
Mà người phụ nữ này đã vạch ra ranh giới rõ ràng với anh.
Ha ha...
"Vội vã ly hôn chỉ vì Sở Thế Thanh sao?"
Nghe cách anh nói, Thời Niệm nghẹn lời: "Mộ Tấn Bắc, đừng nói mấy lời vô căn cứ, vu oan cho người khác!"
Rồi bất ngờ nhớ ra rằng: họ đã ly hôn, không cần phải giải thích làm gì.
Cô giữ im lặng ngay lập tức.
Mộ Tấn Bắc dáng người cao ráo, nghe cô nói như vậy lại tức giận, bước chân không tự chủ đi nhanh hơn, khiến cô phải chạy ở phía sau để theo kịp.
Nhìn người kia bước xa dần, bụng nhỏ lại đau đớn, cô chỉ có thể dừng lại, không chạy theo nữa.
Ôm bụng, dừng lại để nghỉ ngơi.
Nhìn theo hình bóng của người đó, đôi mắt của cô không hiểu sao lại đỏ lên.
Việc anh không kết hôn với Tô Thanh Hà, không nói lên điều gì cả, chỉ là tình trạng hiện tại của họ thôi.
Cảm giác đau nhói ở vùng bụng dưới.
Thời Niệm không dám di chuyển nữa, cô tìm một chiếc ghế dài gần đó ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bụng.
Khi cô đang suy nghĩ làm sao để đón Thước Thước tại biệt thự Bán Sơn, chiếc ghế bên cạnh cô bất ngờ lún xuống một chút.
Người đàn ông đã quay lại.
Đôi mắt phượng của anh hơi nhướng lên, nghi ngờ nhìn cô.
Nhìn thấy bàn tay cô đặt lên bụng nhỏ, sương mù trong mắt người đàn ông đều tan đi, thay vào đó là sự lo lắng.
"Bụng đau à?"
Lúc này, Thời Niệm đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô quay đầu lại nhìn anh: "Không sao rồi."
"Cảm ơn vì đã quan tâm."
Khi Mộ Tấn Bắc nghe lời cảm ơn này, trán anh nhăn lại.
Thước Thước vẫn đang ngủ trong vòng tay anh.
Có lẽ do giữ một tư thế quá lâu, người đàn ông nhẹ nhàng đổi tư thế ôm.
Cả hai đều không nói thêm một lời nào, thời gian dường như ngưng đọng, mỗi giây trôi qua lại dài ra.
Khi bụng Thời Niệm hoàn toàn không còn đau đớn, thì người đàn ông bên cạnh đã ngủ say.
Dù vậy, đôi tay vẫn vững vàng ôm lấy Thước Thước.
Thời Niệm nhìn vào quầng thâm dưới đáy mắt anh, thở dài một hơi.
Liệu có phải tất cả đàn ông đều muốn có cả hai?
Có được hoa hồng đỏ lại còn muốn cả hoa hồng trắng [*]?
Nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, cô không đành lòng đánh thức.
Nhẹ nhàng ôm lấy Thước Thước, cô quay đầu một anh cái và rời đi.
Mộ Tấn Bắc, chúng ta chia tay từ đây.
Chúc anh một cuộc đời bình an, hạnh phúc.
Dù sao anh cũng là người mà cô từng yêu thương sâu đậm, kể cả khi không còn bên nhau, cô vẫn mong anh sống tốt.
Mộ Tấn Bắc bận rộn giải quyết những bài đăng và bình luận trên mạng về Thời Niệm, sau đó Tô Thanh Hà gọi điện đi trong đêm, khiến anh không ngủ được một giấc.
Kèm theo cơn sốt chưa dứt, khi ngồi xuống trên ghế tâm trí căng thẳng dần được giải tỏa, anh bắt đầu ngủ thϊếp đi.
Tuy nhiên...
Anh ngủ không say giấc, chỉ chợp mắt một lúc liền tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, bầu trời vẫn âm u, bên cạnh anh không thấy Thời Niệm hay Thước Thước.
Một cảm giác trống rỗng lớn lao bỗng trào lên trong lòng anh.
Cảm giác đó như một con sói hung dữ cắn vào trái tim, trong một khoảnh khắc khiến anh mất hết sức lực.
Anh ngồi trên ghế một lúc mới lấy lại tinh thần, đứng dậy và đi về phía cổng công viên.
Diệp Ninh từ xa đã thấy anh, vỗ tay chào: "Ông chủ!"
Bước chân Mộ Tấn Bắc chậm dần, dừng lại trước mặt anh ta: "Anh đến đây làm gì?"
Diệp Ninh đưa áo choàng cho anh: "Bà chủ gọi tôi đến, nói rằng anh mệt, để tôi đến đón anh."
"Bà ấy còn nói thêm anh đang sốt, dặn anh uống thuốc đúng giờ."
Những lời phàn nàn Mộ Tấn Bắc thường nghe, khi nói ra từ miệng anh ta, bất ngờ trở nên ấm áp.
Trong một khoảnh khắc, Mộ Tấn Bắc thậm chí muốn chạy đến trước mặt Thời Niệm.
Hỏi cô: "Không phải đã ly hôn rồi sao? Tại sao vẫn quan tâm đến anh?"
Liệu có phải em không muốn buông tay?
Nếu không, hãy quay về bên cạnh anh!
Mộ Tấn Bắc nghe lời nhắc nhở của Diệp Ninh, im lặng một lúc, nhìn về phía xa xăm.
Dưới đáy mắt ẩn chứa sự muộn phiền.
―――――
Vụ việc bức ảnh của Thời Niệm đã tạm thời chấm dứt dưới sự can thiệp của Mộ Tấn Bắc.
Bức ảnh không còn lan truyền nữa, thậm chí khi có người đề cập, các bài đăng cũng sớm bị chìm xuống.
Cô không vì thế mà tâm trạng buồn rầu, thay vào đó lại tập trung hơn vào việc học tập.
Bất cứ khi nào có cơ hội, cô đều theo sát bên cạnh Đặng Minh Viễn để học hỏi.
Tiêu Đồng nói đúng: Kẻ thù không thể làm bạn sụp đổ, chỉ có thể làm bạn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hiện tại cô đã hiểu rõ.
Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tích cực. Nếu không có cuộc gọi quấy rối từ Thời Doãn Chi.
Ngay vào ngày thứ ba sau khi cô làm trợ lý phẫu thuật cho Đặng Minh Viễn, cô lại nhận được một cuộc điện thoại khiến cô đau đầu.
"Thời Niệm, tao cần 100 ngàn mà mày chỉ đưa có 40 ngàn!"
"Bây giờ 40 nghìn không đủ, nhanh chóng đưa tao 50 nghìn!"
Nghe giọng của Thời Doãn Chi, cô không nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.
"Ông không phải đã đăng ảnh của tôi lên mạng rồi sao? Để cho nhiều người chửi rủa tôi! Bây giờ tôi mất việc, Mộ Tấn Bắc cũng không cần tôi nữa, tôi lấy đâu ra tiền mà đưa cho ông!"
Thời Doãn Chi cười lạnh: "Không có tiền? Không phải còn thân thể của mày sao! Đem bán cũng được giá đấy!"
"Đừng quên, Thời Vong vì mày mà trở nên như vậy.”
"Nếu không đưa tao tiền, thắng bé sẽ chết!"
Lời vô sỉ của Thời Doãn Chi khiến Thời Niệm run sợ: "Thật sao? Thời Vong trở nên như vậy chỉ vì tôi ả?"
"Nếu không phải em do ông đánh, liệu em trai tôi có như vậy không?"
"Ông là một người cha, không đi tìm một công việc đàng hoàng để nuôi con cẩn thận, mỗi ngày lại nghiện cờ bạc, còn dùng việc bán con gái để kiếm tiền, Ông có xứng đáng làm cha không?"
Thời Niệm thừa nhận bản thân có trách nhiệm trong việc của Thời Vong.
Nhưng...
Nếu không có sự vô liêm sỉ và hèn nhát của Thời Doãn Chi, em cô cũng không trở nên như vậy!
Giọng của Thời Doãn Chi càng trở nên cao hơn: "Ồ! Thời Niệm, bây giờ cánh của mày cứng rồi phải không? Còn dám dạy dỗ tao à? Ông đây nói cho mày biết: Nếu trong ba ngày, không kiếm được 40 nghìn, thì mày cứ chờ xem!"
"Tao đã lo mày đi học, ăn ở, tiêu rất nhiều tiền trên đứa con gái như mày, mày không thấy nên trả lại chút gì sao?"
"Tao sẽ đưa vụ này ra tòa!"
"Ông đây đã thuê luật sư rồi, mày không đưa tiền thì cứ chờ gặp tao ở trên toà!"
[*] Tác phẩm “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng“ của Trương Ái Linh.
Hoa hồng đỏ là người mà ta có được rồi lại không biết trân quý. Như nốt chu sa một khi đã ngự trị trên thân thể thì không thể nào xoá nhoà.
Hoa hồng trắng là người ta yêu mà không thể ở bên. Như ánh trăng sáng gần ngay trước mắt nhưng không thể chạm tới