Không lâu sau, cửa phòng khách truyền đến âm thanh, Trần Tư Nhung nằm ở trên sô pha không nhúc nhích, nhưng rất nhanh có người gõ cửa phòng ngủ.
Người đến là một phụ nữ nói tiếng Anh, nói rằng cô ấy đến đây để giúp Trần Tư Nhung thay ga trải giường.
Trần Tư Nhung vội vàng tìm một chiếc áo choàng tắm lớn khác trong tủ quần áo và mặc vào rồi mới dám mở cửa.
Tất cả đồ vật ban đầu trên giường đều được thay bằng đồ mới, sau đó cô là người duy nhất còn lại trong căn hộ.
Cô rất đói bụng, ngồi trong phòng khách và ngấu nghiến đồ ăn.
Khung cảnh bên ngoài phòng khách quá xuất sắc, khu vực gần chung cư dân cư đông đúc nhà cao tầng dày đặc ở trung tâm thành phố. Nhìn xa xa hướng chân trời sẽ thấy rừng núi xanh tốt, bầu trời trong xanh như ngọc , giống như tâm trạng của Trần Tư Nhung lúc này.
Sau khi no nê, cô vui vẻ vào toilet rửa mặt một chút rồi nằm xuống chiếc giường sạch sẽ và ngăn nắp.
Mặt cô hơi chìm xuống chiếc gối mềm mại, cả người như bồng bềnh giữa những đám mây.
Ngón tay gõ nhanh trên màn hình.
Grace: Tôi ăn xong rồi.
C: Có muốn tôi qua chỗ cô bây giờ không?
Grace: Chiều nay ngài muốn làm gì hả?
C: Cô có mệt không? Không cần phải nói là không mệt chỉ để chiều tôi.
Grace: Mệt, cơ thể như muốn nhũn ra.
C: Thế thì chiều đi ngủ đi.
Grace: Chủ nhân thì sao?
C: Cô muốn tôi làm gì?
Trần Tư Nhung cố nén nụ cười trên khóe miệng.
Grace: Anh có thể vào chợp mắt với tôi được không? Ngủ chay.
C: Ngủ chay nghĩa là gì?
Từ này mà anh cũng không biết? Trần Tư Nhung nhịn cười và âm thầm phỉ báng.
Ân: Ngủ chay nghĩa là ngủ mà không sεメ, ngủ mặn nghĩa là ngủ có sεメ, chủ nhân chưa từng nghe qua sao.
C: Vậy cô đã bao giờ nghe nói về "dâu tây chín mọng" chưa?
Grace: Ý ngài là gì?
C: Ý chỉ cái mông đỏ bừng của Grace vì thách thức điểm mấu chốt của chủ nhân.
"Cái gì cái gì!"
Trần Tư Nhung lăn lộn trên giường, hét lên như chú mèo kêu gào, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên cao, thở ra một hơi nóng.
Grace: Ngủ đây, đừng quấy rầy.
C: Được rồi, chiều vui vẻ, lát nữa tôi vào ăn dâu nhé.
Grace: Mông đã lành rồi, không ăn dâu tây được nữa.
C: Ừm, vậy thì lát nữa tôi vào xác nhận một chút.
Trần Tư Nhung không thể chịu nổi, cười như nở hoa trong lòng, cô tắt điện thoại, vững vàng lăn qua lăn lại trên giường, vùi nụ cười ngốc nghếch của mình vào dưới chăn.
Sao cô lại thấy vui thế nhỉ? Sao cô lại thấy hạnh phúc như vậy?
Bất kể cô nói gì, chủ nhân đều sẽ trả lời cô một cách nghiêm túc.
Sẽ kiên nhẫn an ủi, dỗ dành cô, khiến cô vui vẻ như thế này.
Cảm giác được coi trọng, được quan tâm.
Trần Tư Nhung như biến thành một miếng bọt biển màu hồng, ngày càng nở ra và bay lơ lửng lên bầu trời.
Cơn buồn ngủ sau bữa ăn nhanh chóng ập đến, Trần Tư Nhung chui vào chăn nhưng vẫn để đèn sáng.
Cô đeo khăn bịt mắt vào, chuẩn bị ngủ trong khi đợi chủ nhân đến.
Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Bước chân của chủ nhân rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy cô, sau đó cửa phòng ngủ mở ra.
Trần Tư Nhung cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình và giả vờ như đang ngủ, nhưng lỗ tai vẫn cẩn thận lắng nghe động tĩnh của chủ nhân.
Chẳng mấy chốc, chủ nhân đã đến bên giường cô.
Chiếc chăn bông trên người cô được cẩn thận vén lên, Trần Tư Nhung không mặc nội y nên chỉ cần dùng tay kéo nhẹ chiếc váy ngủ là có thể nhìn thấy cặp mông đỏ hồng của cô.
“Tôi bảo là hết đỏ rồi, đúng chứ?” Cô nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Chủ nhân, hôm nay anh không thể ăn dâu tây được rồi?”
Bàn tay to nhẹ nhàng véo mông cô, từ mũi Trần Tư Nhung phát ra âm thanh làm nũng mê hoặc.
Chủ nhân kéo váy của Trần Tư Nhung lên và đắp chăn lại cho cô.
Tiếng bước chân xa dần, Trần Tư Nhung nghe thấy tiếng tắt đèn.
Nhưng chủ nhân không có đi đến bên kia giường, mà là đi đến bên người Trần Tư Nhung.
Trần Tư Nhung cảm nhận hơi thở chậm rãi của chủ nhân vương vấn trên khuôn mặt cô.
Chủ nhân ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
“Chủ nhân. . . . . . anh không đi ngủ sao?” Trần Tư Nhung do dự hỏi.
Không có ai trả lời.
"Chủ nhân, anh còn gì muốn nói với tôi sao?"
"Chủ nhân. . . . . . anh định làm gì thế?"
Ngay khi Trần Tư Nhung nói xong, giây tiếp theo, cô nhận ra ai đó đã tháo khăn bịt mắt của cô xuống.
Cô sợ đến mức lập tức che mắt lại, nhưng chủ nhân đã hất tay cô ra.
Mí mắt của cô bị chủ nhân chạm nhẹ hai lần, Trần Tư Nhung từ từ mở mắt ra.
Giờ phút này, cô mới biết công dụng thực tế của bức rèm nhung đỏ.
Rèm cửa dày đặc biến phòng ngủ thành bóng tối gần như thuần túy, cho dù lúc này hai người đối diện nhau, Trần Tư Nhung căn bản không nhìn rõ mặt chủ nhân.
Trần Tư Nhung không khỏi kích động ngồi dậy, hai tay ôm mặt chủ nhân, nhỏ giọng nói: "Hiện tại chủ nhân sẽ ngủ cùng tôi sao?"
Chủ nhân lắc đầu.
"Còn có việc khác phải làm sao?"
Chủ nhân gật đầu.
"Đừng bảo là anh muốn ăn dâu tây đấy chứ?"
Chủ nhân lại gật đầu.
Trần Tư Nhung lẩm bẩm: "Nhưng mông của tôi đã lành, anh không thể ... anh không thể chỉ vì muốn ăn dâu tây mà —"
Giọng nói của Trần Tư Nhung bị cưỡng chế mà cắt đứt, cơ thể cô ngã ngửa xuống giường.
Lúc này, đôi môi hồng hào, mềm mại quyến rũ kia đã biến thành trái dâu tươi ướŧ áŧ.
—— Nó được chủ nhân cho vào miệng và nếm thử một cách say mê.