Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi

Chương 19.1: Từ an toàn* (1)

(*) Từ an toàn (safeword): Trong các mối quan hệ của Bɖʂʍ, tùy theo sự thỏa thuận của đôi bên. Ví dụ như: họ sẽ quy định có từ an toàn, khi một trong hai nói ra từ an toàn đó thì có nghĩa họ đang cảm thấy không thoải mái, bài xích với hành động của đối phương. Khi bên còn lại nghe thấy từ an toàn, họ sẽ biết bản thân đang gây nguy hiểm đến bạn cặp của mình, sẽ dừng lại tất cả hành động. Từ an toàn này dùng để bảo vệ bản thân.

Thời điểm cực kỳ phấn khích, mọi người quên cả la hét.

Trái tim cướp đi tất cả máu trong cơ thể, phấn khích vỡ òa với âm thanh "thình thịch, bùm, bùm".

Cơ thể của Trần Tư Nhung từ nhiệt độ bình thường thay đổi đột ngột thành lạnh và sau đó nóng lên không ngừng.

Rõ ràng vừa tắm xong, trong phòng bật điều hòa, nhưng sau lưng Trần Tư Nhung đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Cô thận trọng đọc lại tin nhắn mà chủ nhân vừa gửi, đọc từng chữ một, để chắc chắn rằng anh đang hỏi cô có muốn gặp mặt hay không.

Grace: Tôi cũng muốn gặp ngài, chủ nhân.

Tin nhắn xác nhận được trả lời trong giây tiếp theo, và Trần Tư Nhung cuối cùng cũng có thể thư giãn và lắng nghe nhịp tim của chính mình.

Hơi lạnh từ máy điều hòa thổi qua mồ hôi trên người cô lúc này khiến cô nổi da gà.

Trần Tư Nhung nhanh chóng chui vào chăn để tránh bị cảm lạnh.

Nhưng . . . chủ nhân hẳn là biết hiện tại cô đang ở Melbourne nhỉ?

Grace: Chủ nhân, ngài đang ở Melbourne à?

C: Đúng vậy.

Grace: Ngài đến đây công tác phải không?

C: Xin lỗi Grace, tôi không tiện trả lời câu hỏi này.

Trần Tư Nhung hừ nhẹ một tiếng, ý thức được mình không nên hỏi nhiều nữa.

Grace: Xin lỗi chủ nhân, lẽ ra tôi không nên hỏi nhiều.

C: Đó không phải lỗi của cô, cô có thể hỏi và tôi không cần phải trả lời, cô cũng vậy, cô không cần phải trả lời những câu hỏi mà cô không muốn trả lời.

Trần Tư Nhung chôn nụ cười của mình dưới chăn.

Grace: Khi nào ngài muốn gặp?

C: Chín giờ sáng ngày kia, được chứ?

Grace: Được, nhưng chiều nay chủ nhân có bận gì không?

C: Sao lại hỏi thế?

Grace: Vì bình thường sẽ hẹn gặp nhau vào buổi chiều hoặc tối.

C: Hiểu rồi, nhưng tôi muốn dành cả ngày với cô, Grace.

Cổ họng của Trần Tư Nhung gần như bỏng rát, hai má cô đỏ bừng như quả dâu chín mọng.

Grace: Tôi cũng muốn dành cả ngày với chủ nhân.

C: Điểm hẹn có thể là căn hộ riêng của tôi không? Địa chỉ là Sky Tower 1806.

Trần Tư Nhung trả lời không do dự: Có thể.

Nhưng cô cũng lập tức tìm trên Google Maps, phát hiện đây là một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, vị trí cũng không gần cô, cô đang định xem đường đi thế nào, tin nhắn của C lại truyền đến.

C: Tôi sẽ bảo tài xế đón cô tại khách sạn của cô lúc 8 giờ 30 sáng, vui lòng gửi cho tôi địa chỉ khách sạn của cô, Grace.

Trần Tư Nhung gửi địa chỉ khách sạn cho anh.

Lần đầu tiên gặp mặt chủ nhân, Trần Tư Nhung tràn đầy hiếu kỳ, từ nay về sau, từng lời nói của chủ nhân đều dần lộ ra tấm màn che của chính anh.

Anh có một căn hộ riêng ở Melbourne, và một tài xế.

Trần Tư Nhung không nhớ ra cô cũng biết một người giàu có như vậy, nhưng có lẽ vì cô không nhớ, nên cô không bao giờ đoán được chủ nhân là ai.

Nhưng Trần Tư Nhung thực sự đã sớm từ bỏ suy nghĩ về chủ nhân là ai, cô rất tin tưởng chủ nhân, nếu chủ nhân không sẵn sàng cho cô biết, cô cũng không muốn điều tra chuyện này.

Trần Tư Nhung đang suy nghĩ, thấy tin nhắn của chủ nhân lại đến.

C: Tuy là nhà riêng nhưng mỗi tầng đều có lễ tân, bảo vệ, hành lang đều có camera giám sát theo thời gian thực, độ an ninh sẽ không thấp hơn khách sạn bên ngoài, lần gặp mặt đầu tiên đúng ra nên để cô chọn khách sạn, nhưng Grace, thứ lỗi cho sự ích kỷ của tôi, tôi vẫn hy vọng cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta có thể diễn ra ở một nơi đẹp đẽ, thoải mái và riêng tư.

Trái tim của Trần Tư Nhung được sưởi ấm bởi những lời này, siro caramel ngọt ngào dần chảy ra.

Chủ nhân nói "lần đầu tiên của bọn họ".

Mũi cô hơi chua xót.

Grace: Grace hoàn toàn tin tưởng chủ nhân.

Cô biết tin vào một kết nối được thiết lập trên Internet là điều nực cười như thế nào, nhưng càng nực cười, Trần Tư Nhung càng cảm thấy bọn họ khác nhau.

Nhưng có lẽ Sub nào từng bị lừa đều như vậy, Trần Tư Nhung biết rõ bản thân cũng có chút buồn cười.

C: Grace, cảm ơn vì đã tin tưởng tôi.

Hốc mắt Trần Tư Nhung nóng lên.

C: Vậy thì hãy để tôi nói với cô điều gì đó trước khi chúng ta gặp nhau.

Grace: Ngài nói đi.

C: Tôi chưa sẵn sàng để cho cô biết tôi là ai, vì vậy yêu cầu đầu tiên của buổi gặp gỡ là cô cần bị bịt mắt từ đầu đến cuối.

Trần Tư Nhung không nghĩ đó là một vấn đề lớn.

Grace: Được thôi, chủ nhân.

C: Tôi cũng sẽ không phát ra âm thanh, vì lý do tương tự như trên.

Grace: Vâng, thưa chủ nhân, nhưng nếu ngài không nói, tôi làm sao biết được ý ngài là gì?

C: Còn có bàn tay và cái tát có thể truyền đạt ý của tôi.

Trên màn hình, hơi thở của Trần Tư Nhung trở nên nặng nề và nóng bỏng.

Vâng, anh không nhất thiết phải nói chuyện.

Khi dừng lại, chỉ cần tát cô một cái, cô sẽ biết.

Muốn cô làm gì, chỉ cần dắt tay cô ra hiệu là được.

Tưởng tượng đến việc dạy dỗ mà không nói chuyện sẽ thú vị hơn dạy dỗ qua lời nói như thế nào nhỉ? Thật chờ mong.