Trong phòng của Caesar, bản thân Caesar vẫn mặc quần áo và giày có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, còn cô lại tùy tiện đi một đôi dép lê.
Trong lòng Trần Tư Nhung cảm thấy chột dạ, kỳ thực cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ.
May mắn thay, Caesar không để ý đến đôi dép lê của cô, anh đến gần và ngồi bên cạnh Trần Tư Nhung.
Trần Tư Nhung đưa bản thảo ra, anh bắt đầu nhanh chóng xem qua.
Toàn bộ quá trình diễn ra chuyên nghiệp và chính xác, chỉ ra vấn đề và đưa ra giải pháp, giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian cho bộ phận PR.
Sau khi thảo luận xong, Trần Tư Nhung lặp lại những điểm cần sửa đổi để đảm bảo rằng không có thiếu sót hoặc hiểu lầm nào, trong lúc này, điện thoại của cô chợt reo lên.
Trần Tư Nhung giật mình, lập tức muốn cúp điện thoại, nhưng Caesar đã nói: "Nghe đi, đây không phải là nơi làm việc chính thức."
Anh đã nói như vậy rồi, Trần Tư Nhung không thể không nghe điện thoại.
Người gọi hiển thị trên màn hình là Dan.
Trần Tư Nhung nhấc máy.
Giọng Dan cao vυ't từ trong điện thoại: "Grace, cô thích sôcôla hạnh nhân hay matcha?"
Trần Tư Nhung không hiểu, liền hỏi: "Là gì thế?"
Dan: "Chúng tôi vừa ra khỏi khu vực luyện tập, khi chúng tôi trở về, có thấy quán kem nổi tiếng gần đây. Hai hương vị này bán chạy nhất. Cô thích loại nào? Bù lại lần trước cô đã mời tôi uống cà phê."
Trần Tư Nhung: "Không cần đâu, lần trước là anh giúp tôi mà."
Dan: "Chuyện nhỏ tính làm gì, cô không chọn thì tôi mua cả hai nhé?"
Trần Tư Nhung không muốn dây dưa quá nhiều: "Socola hạnh nhân, cảm ơn anh."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Trần Tư Nhung trực tiếp tắt máy.
Caesar ở một bên lẳng lặng ngồi đó, nghe toàn bộ cuộc điện thoại của cô.
Sau khi Trần Tư Nhung xem xét tất cả các bản thảo, cô cúi xuống và quỳ bên bàn trà trước mặt cách cô một khoảng, sắp xếp lại các bản thảo vừa được xem từng trang một.
Caesar ngồi chéo sau lưng cô.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, trông vừa trẻ trung lại mang chút gợi cảm.
Đường viền cổ áo khá thấp, cả ở phía trước và phía sau.
Nhìn đâu cũng thấy cái cổ mảnh khảnh và tấm lưng trắng như tuyết của cô.
Cô quỳ gối, quay lưng về phía anh.
Mũi chân chống trên mặt đất, gót chân giơ cao, dưới làn da trắng nõn hiện ra tia hồng hào.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây.” Trần Tư Nhung ôm tài liệu chuẩn bị đứng dậy.
Caesar gọi: "Grace."
Trần Tư Nhung đứng yên tại chỗ.
Giờ phút này cô đang tư thế quỳ, so với Caesar thấp hơn rất nhiều, tầm mắt từ dưới lên trên trở nên không rõ ràng, ngay cả hô hấp cũng có chút rối loạn.
“Cô biết rõ về Dan chứ?” Không ngờ anh lại hỏi về vấn đề này.
Trần Tư Nhung thở phào nhẹ nhõm, tưởng anh sắp phê bình công việc của cô.
“Chúng tôi ở gần nhau, thế nên hay hẹn nhau.” Trần Tư Nhung thành thật trả lời.
Caesar bình tĩnh gật đầu nói: "Cô đi được rồi."
Trần Tư Nhung đứng dậy, cầm bản thảo trên tay.
Cô phủi váy, bước chầm chậm về phía cửa.
Khi đến cửa, cô đột nhiên xoay người lại.
Chạm phải ánh mắt của Caesar, anh chưa kịp nhìn sang chỗ khác.
Bây giờ Trần Tư Nhung đã chắc chắn rằng Caesar không phải là người sẽ giận cá chém thớt trong công việc vì tình cảm cá nhân, cô cảm thấy may mắn vì điều này.
Kết quả là, giọng nói của anh trở nên kiên định hơn.
"Cô liên tục đến chỗ tôi báo cáo, thật ra mục đích cũng không đơn giản."
Hôm đó anh ở nhà cô, và hai người đã rất thân mật.
Anh tát vào môi âʍ ɦộ của cô và cô cao trào vì anh.
Nếu cô không mở mắt ra và tìm thấy một chút minh mẫn sau cơn say, Trần Tư Nhung nghĩ, có lẽ Caesar muốn ngủ với cô.
Nếu không, anh sẽ không làm mọi thứ để có thể gặp cô như bây giờ.
Anh không nhất thiết phải thích cô, nhưng có lẽ anh muốn ngủ với cô.
Trần Tư Nhung cũng đã nghe nói về sự hỗn loạn trong giới tài chính.
Cô im lặng một lúc rồi nói:
"Caesar, tôi không thích anh, và tôi sẽ không bao giờ ngủ với anh. Nếu anh thật sự có ôm tâm tư như vậy thì tôi đây rất xin lỗi."
"Bởi vì tôi sẽ không bao giờ lên giường với anh."