Sự Sa Đọa Của Thẩm Mộc Mộc (NPH)

Quyển 1 - Chương 2

Chung quanh tất cả đều là người, Thẩm Mộc Mộc khẩn trương muốn chết, không thể không quay đầu tìm kiếm một lần nữa, nhìn xung quanh một vòng, mới đối diện với ánh mắt của một người đàn ông cao lớn.

Thân hình đàn ông quá mức to lớn, cả người đều là cơ bắp cường tráng hữu lực, ngũ quan mười phần nam tính phối hợp với nụ cười xấu xa đắc ý ở khóe miệng, ánh mắt hạ lưu từ mặt Thẩm Mộc Mộc đánh giá xuống, hiển nhiên chính là người ác ý làm loạn.

Trong lòng Thẩm Mộc Mộc lập tức nổi sóng, chẳng lẽ mình gặp phải tay heo muối trên xe buýt?!

Cô lập tức di chuyển thân thể, bước chân hoảng loạn vô cùng, muốn chạy ra khỏi nơi này, nhưng trái phải đều là người, nguyên bản mùa hè đã khô nóng, chen chúc trên xe buýt làm cho tất cả mọi người tâm tình đều rất khó chịu, tất cả mọi người không chịu nhường ra không gian cho cô, ngược lại tại thời điểm Thẩm Mộc Mộc muốn đổi vị trí còn ném cho cô những ánh mắt hung tợn.

"Chen chúc cái gì hả! Nóng muốn chết, còn chưa tới trạm đâu!"

Có mấy người bất mãn châm chọc, giọng nói bao hàm tức giận.

Mùa hè là mùa cao điểm phát sinh đánh nhau ẩu đả, mọi người đều tức giận rất lớn, dũng khí mà Thẩm Mộc Mộc thật vất vả mới tích góp được toàn bộ đều tiêu tán, bị dọa đến mức một cử động nhỏ cũng không dám làm, đành phải thành thật đứng tại chỗ, chờ mong lương tâm người kia xuất hiện, hoặc là ngại nhiều người chen chúc, không dám tiếp tục làm ra chuyện quá khác người.

Nhưng tâm lý ôm may mắn của cô không có tác dụng, người đàn ông phía sau căn bản không có ý định buông tha cô.

Không lâu sau, Thẩm Mộc Mộc cũng cảm giác bàn tay xoa bóp kia càng thêm quá phận, đùa bỡn thịt mông còn chưa đủ, thậm chí đưa tay đến giữa hai chân của cô vuốt ve đυ.ng chạm, thử thăm dò nhét vào trong khe hở, ngón tay thô ráp đυ.ng vào đùi trong của cô, dễ dàng sờ đến chỗ riêng tư dưới thân, điều này làm Thẩm Mộc Mộc càng thêm kích động, cô khẩn trương khép hai chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông biếи ŧɦái phía sau.

Người đàn ông cao lớn xa lạ đã đứng ở phía sau Thẩm Mộc Mộc, khóe miệng người đàn ông mỉm cười, thả chiếc ba lô màu đen đeo trên vai xuống xách ở trong tay, vừa vặn rơi vào nửa người dưới của Thẩm Mộc Mộc, ngăn cản tầm mắt hành khách xung quanh.

Không ai có thể nhìn thấy bàn tay to của anh ta vươn về phía Thẩm Mộc Mộc!

Làm gì bây giờ? Ai đó cứu tôi với...

Thẩm Mộc Mộc kinh hoảng không thôi, không biết có nên lên tiếng ngăn lại hay không, gương mặt của cô đỏ lên, cảm xúc giãy dụa khác thường, ở trong lòng không tiếng động hò hét, nhưng không ai chú ý tới quẫn cảnh của cô. Hô hấp của Thẩm Mộc Mộc đều đình trệ, chỉ có thể tùy ý người đàn ông phía sau dâʍ ɭσạи.