"Ha!" Lương Ngọc Doanh khinh thường hạ giọng quát: "Ninh Hiểu Tiêu, ngược lại ngươi thật sự cho mình là cao thượng sao? Thế nào? Ngươi không ăn thịt sao? Từ bi như vậy thì ngươi còn ăn làm gì? Để mình chết đói không phải tốt hơn sao?"
"Ngươi thích ăn hay không ăn thì đó là chuyện của ngươi, đừng hòng lấy sự giả nhân giả nghĩa của ngươi ra để trói buộc mọi người! Đúng là đạo đức giả!" Lương Ngọc Doanh không chút khách khí chế giễu, nhanh chóng mở rộng mâu thuẫn. Nàng muốn làm tất cả mọi người đều ghét bỏ Ninh Hiểu Tiêu, cô lập nàng ta!
Đối mặt với sự tức giận của Lương Ngọc Doanh, Ninh Hiểu Tiêu chỉ cười nhẹ nhàng: "Trong thiên nhiên hoang dã, động vật đói bụng thì đi săn mồi. Một phát là gϊếŧ chết ngay, tuyệt đối sẽ không cố ý hành hạ con mồi sắp chết. Sau khi bọn chúng ăn no thì sẽ không tấn công con mồi khác."
"Rất rõ ràng, có một số người ngay cả dã thú cũng không bằng. Coi việc hành hạ kẻ yếu như niềm vui." Ninh Hiểu Tiêu không thèm để ý đến sắc mặt u ám của Lương Ngọc Doanh mà cười nhạo nói: "Một người lớn như vậy mà đi hành hạ một con thỏ, có ý nghĩa sao? Nó gϊếŧ cả nhà ngươi hay đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi hả?"
"Ninh Hiểu Tiêu, ngươi..." Lương Ngọc Doanh hoàn toàn không có cơ hội nói ra câu tiếp theo, bởi vì đầu mũi tên bén nhọn trong tay Ninh Hiểu Tiêu đã chỉ tới trước mặt nàng.
Nghĩ đến bản lĩnh vừa rồi của Ninh Hiểu Tiêu, phía sau lưng của Lương Ngọc Doanh chảy mồ hôi lạnh.
Ninh Hiểu Tiêu cười lạnh lùng, ngón tay thả lỏng, mũi tên bay sát qua bên tai Lương Ngọc Doanh.
Phập một tiếng, mũi tên dính lại ở trên cành cây, Lương Ngọc Doanh cũng run chân, ngồi bệt trên mặt đất.
"Ta không thích người khác vô duyên vô cớ hành hạ con vật đến chết." Ninh Hiểu Tiêu nói rõ ràng từng chữ từng chữ: "Ta nghĩ ngươi cũng không có nhiều hơn người khác một cái mạng, không phải sao?"
Trái tim Lương Ngọc Doanh sợ hãi đập mạnh. Rõ ràng là Ninh Hiểu Tiêu đang cười, thế nhưng từng thớ thịt trên cơ thể nàng không kìm được mà co rúm lại, run rẩy không ngừng.
Sát khí vô hình xâm nhập toàn bộ cơ thể nàng, xâm lấn từng sợi dây thần kinh của nàng.
Nhìn thấy sắc mặt của Lương Ngọc Doanh tái nhợt, Ninh Hiểu Tiêu mỉm cười, quay người rời khỏi.
Lúc này nha hoàn của Lương Ngọc Doanh mới vội vàng đi qua đỡ tiểu thư nhà mình lên.
Lương Ngọc Doanh vội vàng liếc nhìn xung quanh. Những người ngày thường hay nịnh hót nàng, vậy mà lúc này ánh mắt lại lóe lên, dù có cũng không dám đối mắt với nàng.
Lương Ngọc Doanh tức giận đến mức âm thầm cắn răng.
Ninh Hiểu Tiêu đáng chết, lại dám làm mất hết thể diện của nàng trước mặt mọi người như thế!
"Lương tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Nhìn thấy tất cả mọi người tản đi hết thì lúc này Tề Thục Tú mới đi đến gần, quan tâm hỏi han.
"Hừ, tỷ có thể có chuyện gì sao?" Lương Ngọc Doanh cố gắng chống đỡ cười lạnh nói.
"Xem ra lần này Ninh Hiểu Tiêu mua chuộc được không ít lòng người. Biểu ca vốn đã rất thích nàng ta, bây giờ nàng ta lại được lòng người như vậy, chỉ sợ biểu ca lại càng thêm yêu thích. Xem ra không bao lâu nữa Vương phủ sẽ mở tiệc vui rồi." Tề Thục Tú nhẹ nhàng nói một câu.
Lương Ngọc Doanh liếc nhìn Ninh Hiểu Tiêu một chút, cười lạnh nói: "Không cần ở chỗ này nói này nói nọ với tỷ. Tỷ phải đối phó với Ninh Hiểu Tiêu, còn muội cũng không phải người tốt lành gì. Đừng quên là muội xúi giục Ninh Hiểu Tiêu đến đây, nếu xảy ra chuyện thì muội cũng không thoát khỏi liên quan."
Tề Thục Tú dịu dàng điềm đạm cười: "Lương tỷ tỷ, chúng ta vốn là tỷ muội tốt, có cùng một mục đích, nói lời này làm gì chứ?"
"Hừ, biết điều thì ngậm chặt miệng của muội lại. Không cần nói những lời vô dụng kia với tỷ!" Lương Ngọc Doanh nói xong, phất ống tay áo một cái nhanh chân rời khỏi.
Tuy nói nàng đã từ bỏ si mê với Bùi Nghiên Đình, nhưng những lời nói của Tề Thục Tú vẫn khiến trong lòng nàng đau nhói từng đợt.
Nàng lưu luyến si mê một người nhiều năm như vậy, sao nàng có thể cam chịu buông bỏ?
Tất cả mọi thứ đều là lỗi của Ninh Hiểu Tiêu!