“Không có hứng thú.” Ninh Hiểu Tiêu khinh khỉnh nhìn Bùi Nghiên Đình một cái.
Chuyện ngớ ngẩn thế này làm một lần là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn giả vờ ngớ ngẩn thêm lần thứ hai hay sao?
Chỉ có điều vấn đề này cũng thật kỳ lạ, Bùi Nghiên Đình quanh năm suốt tháng ở trên chiến trường, vậy mà da dẻ thực sự rất mịn màng.
Bùi Nghiên Đình cũng không giận, chỉ cười hì hì nói: “Từ nay về sau có hứng thú thì nói cho ta biết.”
Lục Tường yên lặng quay đầu, trong lòng khóc thành một dòng sông, hình tượng của Vương gia nhà hắn thực sự bị phá hủy triệt để rồi.
“Đi thôi, ra bên ngoài đi dạo.” Ninh Hiểu Tiêu đặt chén rượu lên bàn, đứng dậy rời đi.
Tất nhiên Bùi Nghiên Đình cũng đi theo ở phía sau.
Lục Tường đỡ trán, bất đắc dĩ đuổi theo bọn họ.
Dọc theo đường đi, Bùi Nghiên Đình phát hiện tâm tình của Ninh Hiểu Tiêu rất tốt, vẫn luôn nở nụ cười trên môi.
Tâm tình của Ninh Hiểu Tiêu tốt, tất nhiên hắn cũng vui vẻ. Sau khi Ninh Hiểu Tiêu mua vài món đồ, lúc này bọn họ mới về phủ.
"Làm gì đấy?" Ninh Hiểu Tiêu đứng ở cửa Vô Phương Cư, nhìn Bùi Nghiên Đình cũng muốn đi theo nàng vào trong.
"Để ta mang giúp nàng đống đồ này vào đi, nàng đỡ phải tự mình xách nặng." Bùi Nghiên Đình nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
"Vương gia, để thuộc hạ giúp ngài mang vào." Lục Tường mở miệng nói.
Những lời này của hắn ngoại trừ nhận được một cái liếc mắt xem thường của Vân Lam, còn trực tiếp bị Ninh Hiểu Tiêu và Bùi Nghiên Đình phớt lờ.
"Quà tặng cho ngươi, mang vào chỗ của ta làm gì?" Ninh Hiểu Tiêu nói xong bèn quay về phòng, mặc kệ Bùi Nghiên Đình đang đứng cười ngây ngô.
Bùi Nghiên Đình ngây ngốc ôm đống đồ trở về, đây đều là đồ Hiểu Tiêu mua tặng hắn...
Trên con đường nhỏ trong Vương phủ, nha hoàn vừa bưng khay đi vừa nhỏ giọng bàn tán.
"Hôm nay khẩu vị của Vương gia không tồi, ăn nhiều hơn những ngày qua."
"Đúng vậy, hôm nay Vương gia rất vui."
"Giải quyết xong chuyện ở Bắc Di, đương nhiên Vương gia phải vui vẻ chứ sao."
"Cái gì? Nghe nói là bởi vì hôm nay Ninh cô nương mua không ít đồ tặng Vương gia, cho nên Vương gia mới vui vẻ như vậy."
"Vương gia quả thật rất thích Ninh cô nương, xem ra Vương phủ sắp mở tiệc vui rồi... Quận, quận chúa!"
Mấy nha hoàn sợ tới mức vội vàng ngậm miệng không lên tiếng, nhìn Tề Thục Tú ở cách đó không xa.
Ai mà chẳng biết Tề Thục Tú này vẫn luôn thích Vương gia nhà bọn họ, lần này gặp phiền phức thật rồi, hy vọng không bị giận chó đánh mèo.
Tề Thục Tú mỉm cười gật đầu. Sau khi hành lễ, mấy nha hoàn vội vàng rời đi.
Đợi cho đến khi mấy nha hoàn kia rời đi, trong nháy mắt vẻ mặt dịu dàng của Tề Thục Tú trở nên vặn vẹo, nàng cắn răng hỏi: "Nữ nhân kia mua tặng biểu ca những thứ gì?"
"Hình như chỉ là mấy món đồ bình thường, ngoài ra còn có một ít điểm tâm nữa." Thúy Nhi bẩm báo chi tiết tất cả tin tức mà mình nghe được.
"Hừ." Tề Thục Tú hừ lạnh một tiếng.
Thúy Nhi kịp thời góp lời: "Quận chúa, Ninh Hiểu Tiêu có thể mua được thứ gì tốt chứ?"
"Ngươi thì biết cái gì?" Tề Thục Tú quát lớn một tiếng: "Mấy thứ nàng ta mua đều là bạc của biểu ca, biểu ca rất sủng nàng!"
Xem ra Lương Ngọc Doanh nói rất đúng, nữ nhân Ninh Hiểu Tiêu này tuyệt đối không thể giữ lại.
Điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt mình, Tề Thục Tú bảo Thúy Nhi gõ cửa lớn của Vô Phương Cư.
——
Ninh Hiểu Tiêu nhìn Tề Thục Tú dịu dàng thì cười khẽ đi đến, hỏi: "Hội Hạ Lương hả?"
"Đúng. Đây là lễ hội của các cô nương trong kinh thành, những cô nương chưa có phu quân đều sẽ tham gia buổi lễ hội này." Tề Thục Tú cười nói: "Ta nghĩ chắc hẳn biểu ca không thèm để ý đến chuyện này đâu. Về sau chúng ta đều là người một nhà, Ninh cô nương lại có khả năng trở thành biểu tẩu của ta, tất nhiên không thể bỏ qua buổi lễ hội này."
"Đến đó có những hoạt động gì?" Ninh Hiểu Tiêu tò mò hỏi.
"Những cô nương sẽ ngâm thơ đối họa, cô nương nào giỏi cưỡi ngựa bắn cung sẽ đi săn bắn, buổi tối làm thịt nướng." Tề Thục Tú giải thích.