Thập Niên 70: Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi

Chương 50: Bán nhân sâm

Giang Hạ vội cầm nhân sâm lên, cẩn thận quan sát, càng nhìn, tươi cười trên mặt anh ta càng sâu: “Đây là nhân sâm từ 500 tuổi trở lên, hơn nữa, nhìn tỉ lệ này thì hẳn là vừa được đào lên không lâu. Cô lấy được gốc nhân sâm này từ đây vậy?”

Anh ta kích động đến nỗi tay cũng run lên.

“Đào được trên núi đấy”, kiếp trước, ngay cả nhân sâm ngàn năm mà cô còn thấy qua, thế nên cũng không hiếm lạ gì nhân sâm trăm năm.

“Cô đúng là may mắn!”, Giang Hạ hâm mộ nhìn Mộc Ly: “Tôi mua gốc nhân sâm này giá 3 vạn, cô cảm thấy giá tiền này được chứ?”

Mộc Ly nhíu mày: “Được!”

Cái giá này khiến cô có hơi kinh ngạc, dù sao thì đây cũng là thời đại cơm không đủ no, áo không đủ mặc.

Giang Hạ cẩn thận gói nhân sâm lại: “Chiều nay chúng ta đến hợp tác xã tín dụng một chuyến, tôi sẽ chuyển tiền cho cô”.

“Được”, Mộc Ly vui vẻ đáp. Có được số tiền này, tạm thời, cô không cần lo cho tương lai nữa. Đợi sau khi đậu đại học, cô có thể đưa em trai và em gái đến thủ đô được rồi. Đến thủ đô, cô có thể nhìn thấy người mà cô ngày nhớ đêm mong…

Nhớ đến người đó, khóe Mộc Ly vô thức mỉm cười. Chú à! Chú đợi con thêm vài tháng nữa nhé, sẽ sớm thôi, Ly Nhi sẽ đến tìm chú.

“Tiểu thần y! Tiểu thần y!”

Nghe thấy có người gọi mình, Mộc Ly giật mình hoàn hồn, cô nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy là Vương Hiểu Phượng. Cô ngượng ngùng cười: “Ngồi đi!”

Vương Hiểu Phượng ngồi xuống đối diện Mộc Ly: “Tiểu thần y, vừa nãy cô suy nghĩ chuyện gì vậy? Tôi kêu cô mấy tiếng mà không nghe cô đáp lại”.

“Cô đưa tay cho tôi, tôi giúp cô xem mạch”, Mộc Ly nói sang chuyện khác.

“Được”, Vương Hiểu Phương đưa tay ra.

Ngón tay Mộc Ly đặt lên cổ tay Vương Hiểu Phượng, một lát sau, cô thu tay lại: “Giờ tôi sẽ giúp cô châm cứu”.

“Có đau không?”, Vương Hiểu Phượng có hơi sợ, từ nhỏ cô ta đã rất sợ đau.

“Không đâu, cô đóng cửa lại đi”, Mộc Ly lấy ngân châm từ trong ngăn kéo ra, sau khi dùng cồn tiêu động, cô bước đến bên cạnh Vương Hiểu Phượng.

“Cô… Cô nhẹ tay một chút…”, nhìn thấy ngân châm trong tay Mộc Ly lóe lên tia sáng lạnh, Vương Hiểu Phượng co rúm người lại.

“Đừng sợ, sẽ xong ngay thôi, tin tôi đi”, đợi Vương Hiểu Phượng cởi hết quần áo, ngân châm trong tay Mộc Ly hệt như tia chớp, phút chốc đâm vào huyệt đạo của Vương Hiểu Phượng.

Vương Hiểu Phượng hoảng sợ nhắm mắt lại: “Đã vào chưa…”

“Rồi”.

Vương Hiểu Phượng không dám tin, vội mở mắt ra xem, khi thấy ngân châm đã thực sự đâm vào cơ thể mình, cô ta kêu lên đầy kinh ngạc: “Sao không đau chút nào vậy?”

Thậm chí cô ta không có một chút cảm giác nào cả.

Mộc Ly cười khẽ: “Đợi 10 phút, tôi sẽ rút ngân châm ra cho cô”.

“Được”, Vương Hiểu Phượng khẽ gật đầu, chẳng mấy chốc, cô ta cảm giác phần bụng có một luồng khí nóng. Luồng khí này khiến cô ta cảm thấy bụng rất ấm áp, cũng rất thoải mái, cảm giác đau đớn dần biến mất. Trong lòng cô ta rất bội phục y thuật của Mộc Ly.

Mộc Ly liếc nhìn đồng hồ, rồi cầm lấy tờ báo trên giá sách lật ra xem.

Vương Hiểu Phượng chăm chú nhìn Mộc Ly, cô rất gầy, da có hơi đen một chút, tuy nhiên gương mặt cô lại rất tinh xảo, nếu như da trắng một chút, lại béo lên một chút, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân: “Tiểu thần y, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám”.

Vương Hiểu Phượng tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô học y thuật từ ai?”

“Sư phụ tôi”, Mộc Ly nhớ đến ông lão đã dạy cô y thuật ở kiếp trước, ông ta luôn mặc một bộ đạo bào màu xám, thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, như thế ngoại cao nhân. Y thuật của ông ta rất cao, chỉ cần ông ta ra tay, thì không có ai là không cứu được.

Có điều, cô chỉ học y thuật với ông ta được ba năm thì ông ta đột nhiên mất tích, chỉ để lại cho cô một quyển Quỷ Y Thập Tam Châm.