Thập Niên 70: Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi

Chương 23: Tiền thuốc

Mộc Chính đi ra mở cửa thì thấy người đến là một nữ thanh niên của nhóm thanh niên trí thức: “Có chuyện gì à?”

“Chị em có nhà không?”, nữ thanh niên lau mồ hôi trên trán, lộ vẻ lo lắng.

“Chị ơi! Có người của bên thanh niên trí thức đến tìm chị!”, Mộc Chính quay đầu, hướng vào nhà hô to.

Mộc Ly từ bên trong đi ra, bước đến trước mặt nữ thanh niên trí thức kia và hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”

“Bác sĩ Hướng bảo tôi đến tìm cô, bác gái và hai người anh họ của cô bị rắn cắn, cần phải chích thuốc, nhưng hiện tại bác sĩ Hướng không ngồi dậy nổi, không thể tiêm ngừa cho bọn họ, nên anh ấy muốn nhờ cô qua giúp”, thật ra, trong lòng nữ thanh niên cũng cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Hướng Nghị lại nhất quyết tìm một cô nhóc ở nông thôn không có hiểu biết y thuật như Mộc Ly.

Đúng là đêm qua Mộc Ly đã giúp Hướng Nghị hạ sốt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô ấy biết chích thuốc.

“Tôi không biết, các người tìm người khác đi”, Mộc Ly thẳng thừng từ chối, rắn là do cô thả ra, sao cô có thể giúp bọn người Vương Thúy Nga chích thuốc cho được.

Nữ thanh niên trí thức lộ vẻ khó xử: “Hay là cô theo tôi đến trạm y tế xem thử xem sao”.

“Tôi không có thời gian”, nói xong, Mộc Ly liền xoay người đi vào nhà.

Nữ thanh niên muốn gọi cô lại, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, nếu Mộc Ly đã không muốn thì miễn cưỡng cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì.

Trong trạm y tế, ba người Vương Thúy Nga kêu gào thảm thiết vì đau.

Hướng Nghị nhìn ba người, rồi lại nhìn ra cửa, lòng thầm lo lắng. Hôm qua anh ta phát sốt nên hôm nay cơ thể còn suy yếu, vì thế anh ta mới kêu người đi gọi Mộc Ly đến. Vốn dĩ anh ta cũng không chắc chắn Mộc Ly biết y thuật hay không, gọi cô đến chủ yếu là muốn thử dò xét một phen mà thôi.

Nhìn nữ thanh niên trở về, hai mắt Hướng Nghị sáng ngời, tuy nhiên, thấy không có ai theo sau cô ta, anh ta nhanh chóng đoán được Mộc Ly sẽ không đến.

“Đồng chí Mộc nói cô ấy không biết chích”, nữ thanh niên trí thức đi đến trước mặt Hướng Nghị, ngại ngùng nói.

“Thôi đi, để tôi tự làm vậy”, Hướng Nghị đã phối thuốc xong, anh ta cầm lấy kẹp, gắp một cây kim trong hộp khử trùng rồi gắn lên ống tiêm, xả khí trong ống ra ngoài, kế đó đi về phía ba người Vương Thúy Nga.

“Á…”, chẳng mấy trong, trong trạm y tế vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết.

Hướng Nghị lau mồ hôi túa ra ở thái dương, thở hắt ra một hơi rồi đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống, cầm bút và bắt đầu viết hồ sơ bệnh: “Trong mấy ngày này không được để vết thương đυ.ng nước, đừng ăn đồ cay, nếu bị nhiễm trùng, sưng tấy thì đến trạm y tế tìm tôi. Đây là thuốc, mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần một viên, uống sau khi ăn xong được nửa tiếng. Các người còn vấn đề gì chưa rõ không?”

“Bác sĩ Hướng, thuốc này bao nhiêu tiền?”, Vương Thúy Nga chỉ vào số thuốc trong tay Hướng Nghị.

“Cộng với tiền tiêm ngừa nữa là 15 tệ”, Hướng Nghị đưa hồ sơ bệnh và thuốc cho Vương Thúy Nga.

“Mười lăm? Sao lại nhiều như vậy?”, Vương Thúy Nga kiu lên kinh ngạc.

“Thím Vương cứ yên tâm, chỗ của tôi công khai giá mà, tuyệt đối không lấy thêm của thím một phân tiền, hơn nữa tiền này cũng không phải tôi thu, tất cả đều phải giao lên cho đại đội”.

Vương Thúy Nga đảo tròng mắt, trong mắt lóe lên tia ranh mãnh và toan tính: “Bác sĩ Hướng, cậu có thể ra trước cho chúng tôi không, đợi có tiền, chúng tôi sẽ trả lại cậu”.

Lúc con nhóc chết tiệt kia bị rắn cắn, cũng là Hướng Nghị ứng trước đấy.

Hướng Nghị nhướng mày, trong mắt lóe lên tia trào phúng: “Thím Vương, tôi cũng lấy điểm công mà thôi, lấy đâu ra tiền để ứng cho các người”.

“Không phải lần trước cậu đã ứng trước cho con nhóc đáng chết kia à? Sao đến lượt tôi thì không được? Đừng nói là cậu để ý đến nó nha?”, nếu Hướng Nghị thật sự vừa mắt con nhóc khốn kiếp kia, chỉ cần cậu ta có thể đưa ra đủ sính lễ, bà ta nhất định sẽ đem nó gả cho cậu ta, có điều, vậy thì quá hời cho con nhóc đó, thoạt nhìn thì điều kiện của Hướng Nghị cũng không tệ.