3:45 sáng trong phòng ngủ của Giang Tự.
Đã 4 tiếng rưỡi kể từ lúc Thẩm Phương Dục nhắm mắt định ngủ rồi.
Hắn ngơ ngác...
Bên dưới lớp chăn bông, Giang Tự đang dựa lưng vào hắn ôm con thỏ hồng ngủ vô cùng ngon. Thẩm Phương Dục chỉ biết nằm im cảm nhận cả sống lưng tê dại của mình.
Hắn mở to mắt muốn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sẵn tiện hít thở một chút.
...Vì để tránh chuyện ngủ quên nên nếu không phải ngày nghỉ thì Giang Tự sẽ không bao giờ kéo rèm phòng ngủ lại. Tầm nhìn nhà anh rất tốt, không bị che khuất nhiều. Trước đó Thẩm Phương Dục còn rất thích ngồi ở cửa sổ lồi nhà anh nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài nữa.
Nhưng mà hắn mới không để ý một chút thì một đám mây từ đâu vô tư bay tới, che mặt trăng kín mít chẳng lọt chút gì.
Thẩm Phương Dục: "......"
Mày ích kỷ vừa thôi nhá!!!
Thẩm Phương Dục rủa thầm đám mây xong thì nhịn không được xoay người, nhìn bóng lưng Giang Tự.
Giang Tự thích vùi cả đầu mình vào trong chăn ngủ, thường xuyên bị Thẩm Phương Dục mỉa mai đây là dáng ngủ tự sát, khéo ngày nào đó tự làm mình ngộp thở chết luôn.
Quả nhiên lúc này Giang Tự lại trùm chăn lên nửa đầu mà ngủ.
Thẩm Phương Dục kéo chăn xuống giúp anh, muốn để anh thò đầu ra ngoài mà ngủ. Nhưng chắc là do động tĩnh hơi lớn nên Giang Tự khó chịu lẩm bẩm vài tiếng, tát bay tay hắn rồi trở mình lại.
Bây giờ chăn không còn không che khuất miệng mũi của Giang Tự nữa, hơi thở của anh gần sát phả vào cằm Thẩm Phương Dục. Cảm giác ướŧ áŧ ấm áp truyền lên khiến l*иg ngực hắn nóng lên.
Thẩm Phương Dục chột dạ quay lưng lại với Giang Tự, muốn tránh né sự hiện diện của anh. Nhưng mà trái tim đập càng lúc càng nhanh khiến Thẩm Phương Dục nhịn không được muốn vươn tay bịt lỗ tai mình lại.
Mặc dù âm thanh hắn nghe được bây giờ phần lớn là truyền từ xương tới, có bịt tai lại cũng vô dụng... Nhưng tóm lại vẫn có thể giảm bớt được một chút...
Không ngờ ngay khi Thẩm Phương Dục biến tức giận thành dũng khí, quyết định sẽ làm như vậy thì đột nhiên Giang Tự giơ tay ôm lấy hắn từ phía sau như đã đoán trước được.
Trái tim hắn run lên, cánh tay bị ôm chặt lập tức cứng đờ tại chỗ, mất luôn khả năng di chuyển.
Khác với cảm giác đưa lưng về nhau ngủ lúc nãy, khi được ôm từ phía sau thì toàn bộ lưng của Thẩm Phương Dục đều được l*иg ngực ấm áp của Giang Tự vây lấy. Rất ấm áp và cũng rất mềm mại.
Thậm chí chỗ eo còn cảm nhận được rõ ràng có gì đó đè lên hắn.
... Đó là bụng của Giang Tự, là con gái của bọn họ.
Nhận ra điều này khiến yết hầu của Thẩm Phương Dục lên xuống một chút, đầu óc cũng nóng lên.
Thẩm Phương Dục nằm im trên giường như bị trúng "Định thân chú", cả người giống như một bức tượng bị hong gió đến khô héo. Thần kinh cả người như tụ lại ở sau lưng, nhạy cảm đến nỗi chỉ một tí động tĩnh cũng có thể khiến da đầu hắn tê dại, suy nghĩ cũng trở nên rối nùi.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi đám mây bay đi để lộ ra ánh trăng sáng mà Giang Tự vẫn còn chưa buông tay.
Cơ thể cứng đờ đau nhức, tim đập lộn tùng phèo cả lên. Thẩm Phương Dục nghĩ nếu Giang Tự vẫn không buông tay thì hắn phải tự gọi xe cứu thương cho mình mất thôi.
Ngoài dự đoán chính là ngay khi hắn tự điều chỉnh tâm lý vô số lần, gom hết can đảm định đẩy Giang Tự thì cánh tay đang đặt trên người hắn cuối cùng cũng dời đi.
Thẩm Phương Dục vui mừng thở phào một hơi. Nhưng một hơi này chưa kịp thở xong thì tay Giang Tự lại đáp lên cánh tay hắn lần nữa.
Cái tay kia bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới như đang tìm gì đó. Cuối cùng đặt trên tai Thẩm Phương Dục nghiêm túc kéo kéo.
Cả người Thẩm Phương Dục đều choáng váng.
"Sao lỗ tai lại ngắn lại rồi?"
Giang Tự khó hiểu nói mớ, hơi thở phả lên sau gáy Thẩm Phương Dục. Cuối cùng hắn cũng hiểu ra vì sao Giang Tự ôm hắn không buông tay rồi.
Bởi vì Giang Tự tưởng hắn là con thỏ hồng kia!
Không phải mà!!!
Bây giờ Thẩm Phương Dục cực kỳ muốn đẩy Giang Tự ra, sau đó quay người lại nói với Giang Tự rằng "Con thỏ hồng cậu nhớ thương bây giờ đang nằm lẻ loi sau lưng cậu kìa. Con thỏ nhỏ cô đơn lạnh lẽo rất cần cậu ôm nó đấy."
Nhưng hắn giơ tay lên, cuối cùng vẫn không nỡ đẩy anh ra.
Thẩm Phương Dục ủ rũ giơ tay lấy điện thoại muốn xem xem mấy giờ rồi. Nhưng hắn sợ mình biết được giờ là mấy giờ thì càng sầu hơn, ngay lúc hắn đang rối rắm thì Giang Tự lại buông tay.
"Thẩm Phương Dục?"
Tên hắn xuất hiện khi anh đang mơ màng nói mớ, Thẩm Phương Dục nghe mà cảm động suýt khóc luôn.
Cuối cùng Giang Tự cũng nhận ra anh ôm sai người rồi đúng không?!
Quả nhiên Giang Tự nằm trở về, mò mò kéo con thỏ lạnh lẽo kia ôm vào trong ngực.
Thẩm Phương Dục khẽ khàng thả lỏng cơ thể nằm thẳng lại, cuối cùng cũng duỗi thẳng chân tay ra được rồi. Hắn nhắm mắt, định tranh thủ thời gian ngủ thêm một chút. Nhưng lúc này Giang Tự bỗng nói.
"Thẩm Phương Dục, có phải cậu không được đúng không?"
Thẩm Phương Dục: "......"
Bệnh vừa nói mớ vừa chửi hắn của Giang Tự khi nào mới hết đây hả?
Hắn cảm thấy dù có phải hay không cũng phải đem Giang Tự đến bệnh viện trị một chút. Nói mớ quá thường xuyên cũng không tốt đâu ha.
Kết quả Giang Tự giống như đang đối nghịch với hắn, quăng thêm một câu: "Cậu giỏi thì làm thêm lần nữa xem."
Mặc dù đang mơ màng, câu chữ nói ra cũng không quá rõ nhưng Thẩm Phương Dục vẫn nghe được rất rõ.
Trái tim hắn đập nhanh vô cùng. Thẩm Phương Dục cảm thấy máu cả người đều vọt lên não cả rồi, đầu óc mơ màng chẳng biết đâu mà lần.
"Thẩm Phương Dục, có phải cậu không được đúng không? Cậu giỏi thì làm thêm lần nữa xem."
... Đây là câu nói đã từng xuất hiện trong vô số đêm mộng xuân của hắn!
Trong mơ, Giang Tự say rượu rất nặng và cũng động tình rất nhiều... Nhưng những chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện Giang Tự kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thẩm Phương Dục chút nào.
Không có người đàn ông nào chịu được mình bị chê không được ở trên giường, bao gồm cả Thẩm Phương Dục. Cho nên những cảnh tiếp theo trong mơ đều rất đa dạng, phập phồng lên xuống, cụ thể là mấy lần hắn cũng không đếm được.
Nháy mắt Thẩm Phương Dục tỉnh cả ngủ, cả người hưng phấn như có thể tham gia thêm 800 kỳ thi cấp giấy hành nghề bác sĩ ngay lập tức.
Thật ra Thẩm Phương Dục vẫn luôn không rõ những cảnh trong mơ đó rốt cuộc có thật hay không? Hay do tế bào thần kinh của hắn phóng đại kéo dài ra. Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới cảnh này sẽ là sự thật.
Nhưng bây giờ Giang Tự cũng nói mớ như vậy, thế có phải là đoạn đối thoại này thật sự xảy ra rồi đúng không?
Nếu đây là sự thật thì... Hoá ra đã qua lâu như vậy rồi, Giang Tự cũng sẽ mơ thấy buổi tối hôm đó sao?
Thẩm Phương Dục cảm thấy bây giờ hắn có lập tức ra ngoài chạy 3000m cũng chưa chắc có thể bình tĩnh lại nổi nữa.
Thẩm Phươmg Dục biết dựa theo quy luật của giấc ngủ thì chỉ khi đang nằm mơ mà bị đánh thức ngang thì mới có thể lưu lại ký ức. Còn nếu Giang Tự ngủ thẳng đến sáng rồi tỉnh dậy như bình thường thì đại khái anh sẽ quên mất giấc mơ này thôi.
Lúc này hắn vô cùng vô cùng muốn đánh thức Giang Tự, xác nhận với anh xem rốt cuộc anh đang mơ thấy cái gì. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại một lát, hắn vẫn cẩn thận rụt tay lại.
Mạng sống quan trọng hơn!
Nếu Giang Tự mà biết thì phỏng chừng Thẩm Phương Dục khỏi nghĩ đến chuyện theo đuổi anh thế nào luôn. Chỉ sợ Giang Tự sẽ trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu tại chỗ mất thôi.
Nhưng hắn nhìn Giang Tự đang ngủ mơ, nhịn không được cẩn thận hỏi mang theo chút chờ mong: "Thật ra tối hôm đó... cũng không tệ đến vậy đúng không?"
Giang Tự muốn hắn làm thêm lần nữa, có nghĩa là ít ra kỹ thuật của hắn vẫn khá tốt phải không?
Thẩm Phương Dục tự nghĩ một hồi lại đưa tay vuốt mặt một cái.
Toang rồi! Giờ thật sự không ngủ được nữa rồi!
Sáng sớm tỉnh dậy, Giang Tự bắt gặp hai cái quầng thâm to đung dưới mắt Thẩm Phương Dục, ngạc nhiên hỏi hắn: "Cậu ngủ không ngon à?"
Thẩm Phương Dục thức trắng cả đêm yếu ớt nói: "Nhờ phúc của cậu, ngủ ngon vô cùng luôn."
Giang Tự rất vừa lòng với đáp án của hắn: "Tôi đã bảo cậu lên giường ngủ từ lâu rồi mà."
Thẩm Phương Dục cười gượng hai tiếng, nói thầm: "Cũng may không dọn lên sớm, nếu không có khả năng bây giờ hắn đã đột tử vì thức trắng mấy đêm liên tiếp rồi đấy."
...
Ngày hôm sau trước khi đi ngủ, Thẩm Phương Dục đưa một ly sữa bò cho Giang Tự rồi cũng tự rót cho mình một ly. Giang Tự hơi bất ngờ nhìn hắn, Thẩm Phương Dục vô cảm bịa chuyện: "Tôi cũng bổ sung thêm chút canxi thôi."
"Tối nay cậu ra ngoài chạy bộ cũng là vì bổ sung canxi hả?"
Sau khi tan làm, Giang Tự đi thẳng về nhà như bình thường. Nhưng Thẩm Phương Dục một hai đòi phải đi chạy bộ dưới khu chung cư, chạy một mạch cả tiếng đồng hồ mới về nhà. Lúc về đến nhà cả người toàn là mồ hôi, suýt chút nữa bị Giang Tự tống cổ ra khỏi nhà rồi.
"Rèn luyện cơ thể một chút, chuẩn bị cho việc chăm con sau này nữa." Thẩm Phương Dục không muốn nói là do hắn sợ đêm nay mình lại mất ngủ nữa.
Nhưng không nghĩ tới, đợi đến khi hắn nằm xuống bên cạnh Giang Tự thì ý thức mệt nhọc hỗn loạn cả ngày lại bất chợt tỉnh táo lại.
Bởi vì chạy bộ nên cơ thể nặng nề mệt mỏi, nhưng mà tinh thần hắn cứ như uống trúng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tựa như có thể thức trắng cả đêm nay nữa. Trong đầu toàn là câu nói "Có phải cậu không được đúng không?" kia của Giang Tự.
Thẩm Phương Dục hít sâu một hơi, trước khi bản thân kịp suy nghĩ lung tung thì hắn đã cầm máy tính nói với Giang Tự: "Chúng ta chơi game một lát nhé?"
Kiếm chuyện làm dời sự chú ý đi cũng tốt.
Giang Tự hơi bất ngờ nhưng Thẩm Phương Dục đã bấm mở trò chơi duy nhất trong máy tính bảng giúp anh. Âm thanh quen thuộc vang lên, Giang Tự nhìn thoáng qua màn hình, thấy anh và Thẩm Phương Dục đang đứng song song với nhau ở thôn Tân Thủ, lời mời kết bạn vẫn còn nhấp nháy trên màn hình.
"Cậu tải lúc nào thế?" Giang Tự hỏi.
"Ngay ngày hôm đó, sau khi chơi bằng tài khoản của cậu trong phòng trực ấy." Thẩm Phương Dục nói.
"Sau khi trở về tôi tức lắm, cảm thấy bản thân không có khả năng trở thành một con gà như vậy nên cũng tải về luôn."
"Vậy đã lâu vậy rồi mà cậu vẫn chưa ra khỏi thôn Tân thủ hả?"
"......"
Thẩm Phương Dục nói: "Chắc chắn ở đây có tà thuật gì rồi."
Boss của phó bản đầu tiên trong cái game này chính là thôn trưởng thôn Tân thủ. Trong bản PC thì ông ta chỉ là một đối thủ bình thường chẳng đáng bận tâm.
Nhưng mà trong bản mobile thì bởi vì Giang Tự không quen dùng thao tác cảm ứng, hơn nữa trước đó cứ phải lặp đi lặp lại quá trình đánh quái tăng kinh nghiệm chán ngắt nên anh mất hứng thú với trò chơi rất nhanh. Căn bản chỉ dựa vào chút cảm giác hoài niệm mà để nó ở yên trong máy tính bảng của mình đến nay.
Giang Tự nhìn hai bộ quần áo rách tả tơi và cái đao sắt trên người hai người, nhớ lại các loại trang bị lấp lánh ánh vàng trên bản PC lúc trước, cảm thán thế sự đúng là đổi thay quá nhiều.
Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo lại khó.
Giang Tự đã quên mất lúc anh còn mười mấy tuổi đã phải kiên nhẫn đánh quái thế nào mới có thể tích luỹ được nhiều kinh nghiệm và trang bị đến vậy.
Thẩm Phương Dục vẫn đang trông mong nhìn anh, dáng vẻ như nếu Giang Tự không chơi thì hắn sẽ không ngủ vậy.
Được rồi, chơi với hắn chút vậy..
Giang Tự vừa nghĩ vừa chấn nhập lời mời thêm bạn tốt và tổ đội của Thẩm Phương Dục.
Không ngờ Thẩm Phương Dục vừa đi đã dẫn anh chạy thẳng tới nhà thôn trưởng, không đợi anh kịp phản ứng thì hai người đã trực tiếp tiến vào giai đoạn đối chiến rồi...
Giang Tự bị ép tiến vào trận đấu, sau đó bị con nhện tinh mà thôn trưởng triệu hồi ra vả chết trong tích tắc. Cuối cùng anh cũng hiểu ra vì sao hôm đó trong phòng trực Thẩm Phương Dục lại chết nhanh như vậy rồi
Giang Tự vô cảm vỗ vỗ Thẩm Phương Dục: "Cậu xem cấp bậc của ông ta rồi nhìn lại cấp bậc của chung ta xem."
Chẳng trách Thẩm Phương Dục chơi nhiều như vậy mà mãi không đánh lại thôn trưởng. Đại khái tên này không chơi game đã lâu nên cả chuyện gϊếŧ quái thăng cấp cũng quên mất.
"Tôi không nhớ, trước kia phải đánh quái trước à?" Thẩm Phương Dục sửng sốt.
Thời gian trôi qua quá nhanh mà ký ức con người cũng có hạn, dần dần con người sẽ theo bản năng quên mất những ký ức không đáng nhớ, chỉ nhớ được trang bị hoành tráng và niềm vui chém gϊếŧ sau khi thăng cấp thôi.
Nhưng mà cấp bậc cao đến đâu hay thao tác khủng đến cỡ nào thì trở về thôn Tân thủ cũng phải bắt đầu từ việc đánh thỏ mà thôi.
Hai người chán ngắt đánh thỏ ở thôn Tân thủ hết nửa tiếng, Giang Tự ngáp ngắn ngáp dài mấy cái cuối cùng hai người mới góp đủ cấp bậc có thể đi đánh thôn trưởng. Mà quần áo rách tung toé trên người cũng được thay bằng bộ đồ mới sạch sẽ đàng hoàng có thể che được cả người.
Con nhện tinh múa may mấy cái chân, nở nụ cười dữ tợn với hai oldbie trở về thôn Tân thủ. Giang Tự tự tin vứt ra một cái kỹ năng quen thuộc, sau đó nhìn thanh máu không chút sứt mẻ của nhện tinh, rơi vào im lặng.
Thẩm Phương Dục đang chờ bổ sung kỹ năng cũng ngẩn ra, hắn ngơ ngác nghi ngờ cuộc sống, đến việc phải tung kỹ năng gì cũng quên mất. Mãi đến khi Giang Tự tát hắn một cái "Chạy đi chứ." thì Thẩm Phương Dục mới tỉnh táo lại, nhanh chóng thao tác chạy khỏi ma trảo của con nhện tinh.
Thời thế thay đổi rồi!
Lúc hai người bị con nhện tinh khổng lồ đuổi chạy tán loạn, cuối cùng cũng chấp nhận chuyện quá khứ chỉ còn là quá khứ. Cái gì mà thần khí một đao chém rớt nửa thanh máu của boss cấp 3S đã hoàn toàn trở thành lịch sử rồi.
Con nhện tinh vừa nhấc chân là bắn ra công kích tia chớp và ngọn lửa, chỉ chạm vào một chút là thanh máu sẽ thấy đáy ngay. Mới chớp mắt một cái mà thuốc hồi máu đã bay hết một nửa. Công kích tầng tầng lớp lớp như thiên la địa võng khiến Giang Tự căn bản không có bất kỳ cơ hội tránh thoát nào.
Thẩm Phương Dục núp trên vách động thấy vậy thì ném một sợi dây thừng xuống. Giang Tự lắc mình theo dây thừng né phạm vi công kích của con nhện tinh. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh vươn tay dùng hết sức thọc một đao vào đầu con nhện tinh.
HP của nhện tinh -1
Giang Tự, Thẩm Phương Dục: "......"
Quá trình còn lại của hai người gần như là phần lớn thời gian bị đuổi đánh, rất ít cơ hội để phản đòn. Hai người cứ như đang đánh du kích, cậu một đao tôi một đao, thọc xong là chạy không dám dừng lại. Ngay cả thời gian để nhìn thanh máu của con nhện tinh cũng không có.
Đời nay Giang Tự vẫn chưa từng chật vật trong game đến vậy, chơi đến cuối cả tay cũng thấy đau.
Quá trình tập trung đến đỉnh điểm, không thể không nói chơi như vậy thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy.
Con nhện tinh rít gào một lần nữa, vô số nhện con ập vào mặt như bị bắn ra từ vụ nổ mạnh. Giang Tự nín thở tập trung thao tác nhân vật trong trò chơi nhảy qua vô số khe hở, trong lúc đó Thẩm Phương Dục vẫn chạy xung quanh con nhện tinh lớn hấp dấn công kích của nó, giúp Giang Tự tranh thủ thời gian phản đòn.
Mắt thấy đám nhện con sắp vây quanh Giang Tự, hoàn toàn ngăn cản con đường công kích của anh. Thẩm Phương Dục bỗng nhiên xoay người bắn ra một kỹ năng ngắn ngủi phá vỡ lớp phong toả của đám nhện con, Giang Tự nhân cơ hội nhảy lên chém một đao xuống.
Dưới sự phối hợp ăn ý, thế không thể đỡ chuẩn xác đâm một đao vào trái tim nhện tinh.
Con nhện tinh kêu thảm thiết một tiếng, cuối cùng ngã xuống đất cái rầm, rưng rưng nước mắt gọi đám nhện con về, kết thúc trận đấu tựa như không có điểm cuối này.
Mắt thấy thôn trưởng chậm rãi đi ra, nhạc nền cũng vang lên, hai nhân vật trên màn hình được đám mây viền vàng bao phủ, tinh thần đang tập trung cao độ của Giang Tự mới chợt phản ứng lại: "Chúng ta... thắng rồi hả?"
Hiển nhiên Thẩm Phương Dục cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, nghe vậy thì mờ mịt đáp: "Chắc là vậy nhỉ?"
Sau đó ông thôn trưởng nở nụ cười hiền hoà lên tiếng, xác nhận suy nghĩ của hai người họ: "Chúc mừng hai vị anh hùng trẻ tuổi đã ra khỏi thôn Tân thủ!"
"Giang Tự!" Thẩm Phương Dục bỗng nhiên ném máy tính bảng qua một bên, hét lớn: "Bọn mình thắng thật rồi! Bọn mình giỏi quá!"
Trước đó phải chiến đấu quá lâu nên thắng lợi bất ngờ này khiến người ta cực kỳ hưng phấn, hiển nhiên Giang Tự cũng rất kích động, theo bản năng xoay người lại đập tay với hắn.
Cuộc sống của người trưởng thành quá mức bận rộn, vô số công việc áp lực đè lên vai họ như núi lớn. Hình như đã rất lâu rồi họ không cảm nhận được sự vui sướиɠ đơn giản như việc qua màn trong game này nữa.
Trong phút chốc, mọi thứ như trở về buổi tối của mười mấy năm trước, anh và Thẩm Phương Dục phối hợp ăn ý vượt năm ải liên tiếp, chém sáu tướng, gặp thần gϊếŧ thần.
Một giây nào đó, trong lòng Giang Tự đột nhiên xuất hiện suy nghĩ.. Nếu không có màn đối đầu gay gắt sau khi dò đáp án của buổi sáng hôm sau đó thì có lẽ lúc ấy, bọn họ sẽ trao đổi liên hệ rồi trở thành những người bạn ăn ý với nhau nhất rồi.
Cảm giác đồng đội phối hợp với nhau cùng đạt được thắng lợi trong tuyệt cảnh thật sự quá sướиɠ. Trên mặt anh vẫn còn sắc ửng hồng vì vui sướиɠ, tim cũng đang đập rất nhanh.
Chỉ đập tay bình thường hình như đã không thể bày tỏ được nội tâm đang hưng phấn của Giang Tự. Anh theo bản năng ôm lấy Thẩm Phương Dục, dùng sức vỗ vỗ lưng hắn.
Giống như năm anh mười mấy tuổi lần đầu tiên giành được quán quân trong trò chơi tiếp sức với bạn cùng lớp, lần đầu tiên chơi trò chơi qua cửa với bạn bè suốt đêm, lần đầu tiên đoạt giải quán quân ở cuộc thi bóng rổ. Cảm giác sung sướиɠ đến mức không thể bình tĩnh nổi.
Mãi đến khi lòng bàn tay bị vỗ đỏ lên, Giang Tự mới phát hiện từ giây phút anh ôm lấy Thẩm Phương Dục thì Thẩm Phương Dục không lên tiếng nữa, cũng không có hưng phấn reo hò, không có vỗ tay cũng không có ôm lại anh.
Giang Tự chợt bình tĩnh lại, đột nhiên thấy hơi xấu hổ.
Thẩm Phương Dục không phải bạn bè cùng lớp với anh lúc trước, hắn sẽ không dùng cách này cùng chúc mừng thắng lợi với anh đâu.
Trên thực tế thì ngay chính anh cũng đã rất lâu không vui mừng lộ liễu như vậy rồi.
Anh như này... thật sự không tinh anh, cũng không giống Giang Tự chút nào.
Trẻ con y như Thẩm Phương Dục vậy.
Đại khái người với người sống chung với nhau lâu thì tính cách sẽ vô thức bị ảnh hưởng bởi nhau. Trước đó Giang Tự còn cảm thán Nhậm Miểu được Nhậm Hãn thay đổi trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không nghĩ tới bây giờ anh ở trước mặt Thẩm Phương Dục cũng vô thức lộ ra một mặt không nghiêm túc như vậy.
Nhận ra điều này khiến sự xấu hổ dâng lên trong mắt Giang Tự.
Nhưng không nghĩ tới là ngay khi Giang Tự đang tự hỏi nên kết thúc cái ôm ngoài ý muốn này như thế nào thì cánh tay đặt sau lưng anh bỗng dưng ôm chặt anh lại.
Giang Tự theo bản năng ngẩng đầu, một tay Thẩm Phương Dục đặt lên gáy anh vuốt ve an ủi, một tay ôm eo anh kéo sát anh vào lòng.
Hai bên cổ áp sát vào nhau thân mật như muốn hoà vào trong thân thể.
Không thể không nói, cái ôm có lẽ là hành động kỳ diệu nhất trên đời... Chỉ thay đổi một vài chi tiết nhỏ là cảm xúc đã khác hẳn. Từ một cái ôm giữa bạn bè phút chốc đã biến thành cái ôm giữa người yêu với nhau rồi.
Giang Tự vô cớ cảm thấy phòng ngủ vô cùng vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng tim đập thình thịch.
Trong giây lát Giang Tự cũng không thể phân biệt được tiếng tim đập đó là của anh hay là của Thẩm Phương Dục nữa.
Anh chỉ có thể cảm nhận được chỗ l*иg ngực đang kề sát hắn rất nóng, nóng đến mức có thể thiêu cháy anh.
Nhận ra điều này khiến Giang Tự hoảng hốt kỳ lạ, anh thử thăm dò muốn lùi lại, nhưng cơ thể hai người mới tách ra một chút thì Thẩm Phương Dục đã dời tay từ gáy anh xuống sườn cổ, dịu dàng nhưng dứt khoát ngăn động tác lùi lại của anh.
Da đầu Giang Tự tê rần, trái tim run rẩy không lý do.
Bởi vì bình thường ít đυ.ng chạm nên vùng da tên cổ anh rất nhạy cảm. Lúc này cảm nhận được cảm xúc ấm áp trên ngón tay Thẩm Phương Dục khiến làn da anh nổi lên một chút gai ốc, ngay cả suy nghĩ cũng rối loạn.
Sau khi Giang Tự dừng động tác lùi lại mới phát hiện, hình như Thẩm Phương Dục đã tính toán từ trước, cố ý khống chế khoảng cách của hai người ở vị trí mặt đối mặt gần như dán sát vào nhau.
Khoảng cách của bọn họ thật sự quá gần, gần đến mức Giang Tự có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Thẩm Phương Dục.
Mặt Giang Tự nóng bừng khó hiểu, anh vô thức suy nghĩ... So với tư thế bây giờ còn không bằng cứ ôm như vừa nãy còn hơn.
Ít nhất lúc ôm nhau thì anh có thể không cần phải nhìn vào mắt Thẩm Phương Dục.
Mà lúc này, Giang Tự có thể thấy rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Phương Dục vẫn đang dừng trên khuôn mặt anh.
Thậm chí Giang Tự còn cảm thấy Thẩm Phương Dục đang ngắm đôi môi anh nữa.
Suy đoán này làm đầu óc Giang Tự trở nên rối hơn, có chút nóng nảy khó hiểu.
Ngay khi Giang Tự muốn quay đầu tránh đi ánh mắt này thì bàn tay bên sườn cổ anh đột nhiên tăng thêm chút lực.
Nơi nhạy cảm bị chạm vào liên tục khiến Giang Tự giống như bị chìm vào nước sâu, đại não nghẹt thở như bị thiếu oxy vậy.
Rõ ràng anh đã nói với Thẩm Phương Dục đừng đυ.ng vào cổ anh nữa!
Nhưng Giang Tự vẫn chưa kịp nổi giận thì Thẩm Phương Dục bỗng giơ tay chậm rãi tháo mắt kính của anh xuống.
Không có mắt kính che chắn, tầm mắt hai người lại va vào nhau. Giang Tự chợt mất đi mắt kính nên tầm mắt có hơi mơ hồ, nhưng ngược lại Thẩm Phương Dục lại thấy rất rõ ràng.
Lông mi của hắn rất dài, đôi mắt rất dịu dàng mang theo chút ý cười thấp thoáng, giống như hoa phù dung trong mùa thu vậy.
Giang Tự vô thức liếʍ liếʍ môi dưới, cảm thấy cổ họng khát khô kỳ lạ.
Suy nghĩ này tạm dừng trong đầu anh nửa giây, sau đó anh thấy rõ Thẩm Phương Dục nhẹ nhàng tiến đến, bất ngờ đặt lên đôi môi anh một nụ hôn khẽ khàng.
Môi rất nóng, trái tim cũng rất nóng...
Giang Tự sững người tại chỗ, trong phút chốc quên cả hô hấp.
Anh không biết ngay lúc đập tay với anh Thẩm Phương Dục đã mang theo cảm xúc nặng nề gì? Anh cũng không biết một giây đó trông bản thân anh khiến người ta khó lòng kiềm chế bao nhiêu?
Người đàn ông từ trước tới nay luôn giấu cảm xúc vào trong lại vì một trò chơi mà phô bày mọi thứ trong ánh mắt. Và tất cả mọi thứ đều phản chiếu lại trong ánh mắt của người đàn ông yêu thầm anh.
Thiếu niên Giang Tự mặt mày sáng lán và bác sĩ Giang bình tĩnh thành thục cách nhau hơn mười năm thời gian như hợp lại trong giây phút ngắn ngủi, tất cả đều lọt vào mắt hắn dưới ánh đèn ngủ màu cam ấm, giống như ánh trăng rơi vào ngân hà vậy.
Vừa quyến rũ vừa khiến người ta rung động không ngừng.
Ánh mắt của Thẩm Phương Dục quá chói mắt Giang Tự, cũng khiến trái tim anh rung động đến lạ lùng.
Vào khoảnh khắc Giang Tự ôm lấy hắn, Thẩm Phương Dục đã cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.
Trong lúc cảm xúc dâng lên thì đại khái mấy cái gọi là kế hoạch đều vĩnh viễn không thể dùng được. Những hướng dẫn theo đuổi người yêu từng bước từng bước lướt qua trong đầu Thẩm Phương Dục rồi bay vυ't lên chín tầng mây. Tất cả đều im lặng tan biến chỉ còn dư lại đây sự nhiệt huyết mà thôi.
Một giây trước khi hôn xuống, lý tính trong đầu Thẩm Phương Dục hét khàn cả giọng hỏi một câu: "Mày biết mày đang làm gì không?"
Mà một nửa cảm tính kia căn bản không cần nói bất cứ điều gì. Nó giống như một lớp phong ấn đã quá lâu cuối cùng cũng được gỡ bỏ, mở ra trước mặt hắn.
Sau đó âm thanh khổ tận cam lai mê hoặc vang lên: "Đó chính là điều mày muốn!"
Vì thế Thẩm Phương Dục dâng hết tình yêu của mình lên, cũng mở ra du͙© vọиɠ trần trụi đặt trước mặt Giang Tự.
Công thành chiếm đất, không hề giữ lại.