Sau khi cảnh sát đưa Trịnh Bác Văn và Lâm Tô Dung đi thì…
Ngay lập tức Phong Dạ Đình và Đông Phương Mặc Quân triệu tập tất cả người của mình đi tìm Trịnh Giai Yên.
Không những thế hai người họ còn huy động cả bên phía cảnh sát cùng tham gia truy nã Trịnh Bạch Ngọc và tìm tung tích của Trịnh Giai Yên.
"Phong tổng, chúng tôi đã cho người bao vây tất cả thành phố Đế Đô này rồi ạ, chắc chắn Trịnh Bạch Ngọc chưa thể nào đưa thiếu phu nhân đi xa được."
“Phải mau chóng tìm được cô ấy ngay cho tôi” Phong Dạ Đình hét ầm lên quả thực anh chưa bao giờ mất kiên nhẫn như lúc này.
Trịnh Bạch Ngọc là một người phụ nữ có tâm cơ độc ác cô đã ta từng d.âm chết Tô Thanh Thanh một lần rồi thì cô ta cũng có thể ra tay lần hai với Giai Yên.
“Phong tổng ngài yên tâm chiếc xe mà ngài đã chuẩn bị cho Trịnh Bạch Ngọc có cài định vị GPS nên chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra được vị trí chính xác mà cô ta dừng chân”
Phong Dạ Đình bây giờ rất sốt ruột, sốt ruột đến nỗi đứng ngồi không yên, Đông Phương Mặc Quân thấy trạng thái lo lắng của Phong Dạ Đình đối với Giai Yên rất chân thực, anh cảm thấy hình như Phong Dạ Đình đã yêu Giai Yên rồi.
Thấy Phong Dạ Đình đi qua đi lại mà chả được tích sự Đông Phương Mặc Quân liền cau mày ghét bỏ lên tiếng “Cậu có thể ngồi yên một chỗ để cho cảnh sát điều tra được không? Đi qua đi lại như vậy không giúp được gì chỉ thấy chướng mắt”
“Này không phải cậu cũng thích cô ấy sao? Sao tôi lại thấy anh chẳng có một chút lo lắng gì vậy?” Phong Dạ Đình tức giận lạnh lùng nhìn Đông Phương Mặc Quân nói
“Tôi lo lắng thì Giai Yên sẽ xuất hiện à? Chi bằng lo lắng cho cô ấy thì tôi thà bình tĩnh suy nghĩ tìm cách để cứu được cô ấy còn hơn?”
“Hừ! Tôi cũng phải khuyên Đông Phương thiếu gia một câu thật lòng. Giai Yên cô ấy là của tôi, cô ấy chỉ vì giận dỗi tôi nên mới tìm anh để chơi đùa thôi. Đợi đến khi cô ấy bình tĩnh suy nghĩ lại nhất định sẽ quay trở về bên cạnh tôi mà thôi.” Phong Dạ Đình nói bằng giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Đông Phương Mặc Quân thờ ơ nói: “Tôi không ngu ngốc như cậu. Cô ấy là của ai cũng không đến lượt Phong thiếu gia như cậu quyết định”
“Cậu…” Phong Dạ Đình định phản kháng lại thì cảnh sát liền chạu lại báo tin đã tra ra được định vị GPS nơi mà Trịnh Bạch Ngọc đã đến
“Đã tra được rồi! Đã có tin tức của Trịnh Bạch Ngọc rồi thưa Phong tổng”
“Nói mau” Phong Dạ Đình/Đông Phương Mặc Quân cùng lên tiếng.
“Là ở khu phía Tây ngoại thành, theo như chúng tôi tra ra được thì ở nơi đấy tín hiệu rất kém cũng không có người dân nào sinh sống ở đó, nên quá trình điều tra có mất chút thời gian”
“Nhanh chóng điều vài người bao vây khu vực đó cho tôi, nhất định không được để cho cô ta phát hiện ra”
“Vâng thưa Phong tổng”
“Đi thôi, tôi nhất định phải khiến cho Trịnh Giai Yên phải trả một cái giá thật đắt khi giám động vào người phụ nữ của tôi” Khuôn mặt của Phong Dạ Đình lạnh hẳn đi, từ người anh tỏa ra hơi thở khiến người khác phải sợ hãi không dám đến gần.
“Trịnh Bạch Ngọc tốt nhất cô cầu bản thân mình được bình an đi, nếu cô làm mất một sợi tóc của cô ấy tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu” Trước khi lên xe Phong Dạ Đình nhấn mạnh một câu khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải hoảng sợ trước khí thế như diêm la của anh.
Đông Phương Mặc Quân cũng lên xe nhanh chóng chạy ra khu ngoại thành của thành phố.
—————————---
Tại một căn nhà hoang ở khu vực ngoại thành của thành phố Đế Đô…
Trịnh Bạch Ngọc lôi Trịnh Giai Yên vào một căn nhà hoang trong lúc cô chưa tỉnh, cô ta liền lấy dây thừng buộc tay, buộc chân cô lại.
Trịnh Bạch Ngọc túm tóc Trịnh Giai Yên trong lúc cô vẫn đang bất tỉnh giật một cái thật mạnh.
"Hừ! Để tao xem họ sẽ cứu mày bằng cách nào?"
Nói xong Trịnh Bạch Ngọc cũng không hề nhẹ tay cô ta vung tay một cái thật mạnh làm cho đầu của Trịnh Giai Yên va trúng phải tường, một cú đập không hề nhẹ khiến cho da đầu cô tê dại rớm một chút máu dính trên tường rồi từ từ trượt xuống ngã ra đất.
Giữa đêm Trịnh Giai Yên tỉnh dậy. Cô mở mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra đây là một căn nhà hoang đã bỏ trống bên trong không gian ẩm thấp bụi bặm. Mọi thứ đều đã bỉ đổ nát, rất tồi tàn đất đá lộn xộn, than đá vụn cùng bụi mù tạo nên một căn nhà cực kì hoang tàn.
Cảm giác lạnh như băng ập đến khiến cơ thể Trịnh Giai Yên khẽ run lên…Đầu cô choáng váng vừa đau vừa nhức. Tay chân thì đều đã bị trói chặt lại không cách nào thoát ra được. Cô hoảng sợ nhìn đống hoang tàn xung quanh mình…
Trịnh Giai Yên chật vật nằm dưới sàn cô nhìn xung quanh muốn tìm một vật gì đó sắc nhọn để cưa dây thừng. Thì bất chợt cô nghe thấy giọng nói của Trịnh Bạch Ngọc đang nói chuyện cùng với một người đàn ông lạ mặc áo đen kín mít không nhìn rõ mặt mũi
"Các người nhớ trông chừng cô ta cẩn thận. Nếu để cô ta chạy mất thì một đồng các người cũng đừng mong nhận được"
"Người phụ nữ bên trong xinh đẹp như vậy liệu chúng tôi có thể chơi đùa với cô ta một đêm không? Khà khà!"
"Hừ! Tùy thích chỉ cần để cô ta dơ bẩn rồi xem Phong Dạ Đình còn bảo vệ cô ta được nữa không”
“Cái gì cô ta là người phụ nữ của Phong Dạ Đình, cô dám đắc tội với hắn ta chẳng lẽ cô không biết Phong Dạ Đình là một kẻ máu lạnh vô tình đến thế nào ư? Tôi sẽ không làm việc này đâu”
“Tiền tôi sẽ tăng gấp năm lần cho anh”
“…”
“Sao? Rốt cuộc có làm được hay không?”
“Hừ! Người phụ nữ xinh đẹp như thế được chơi cô ta một lần chết cũng mãn nguyện”