Khuôn mặt của Phong Dạ Đình thoáng lạnh lùng nhìn hai người họ ánh mắt đen kịt lại sâu không thấy đáy, nhìn cách ăn mặc kia của cô thật là đáng ghét mà muốn đi câu dẫn đàn ông khác nữa sao? Lại còn cười tươi như thế kia nữa. Cái tay kia còn tự tiện mà khoác vào tay hắn ta nữa, đúng là người phụ nữ không biết liêm sỉ mà.
Phong Dạ Đình liền không nhịn được đi một mạch về phía Trịnh Giai Yên
Trịnh Bạch Ngọc thấy sắc mặt anh thay đổi liền chạy đuổi theo “Dạ Đình! Đợi em với”
(…)
Trịnh Giai Yên đang nói chuyện gì đó với Đông Phương Mặc Quân thì lại bị Phong Dạ Đình đến cắt ngang
“Xem ra hai người đang tiến triển rất tốt thì phải. Không phải cô đi tìm bằng chứng để nhanh chóng muốn ly hôn với tôi sao? Thời gian cũng sắp hết rồi mà cô vẫn còn tình tứ với người đàn ông khác vậy. Cô nên nhớ không tìm được bằng chứng thì đừng hòng thoát khỏi tôi”
Trịnh Giai Yên nhếch miệng cười “Phong tổng chớ phải lo lắng cho tôi, tôi nghĩ là anh lên giành thời gian quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh mình thì hơn. Với lại vẫn còn một tuần nữa mới hết ba tháng Phong tổng không cần phải thúc giục tôi, tôi cũng rất tự biết lượng sức mình”
Trịnh Bạch Ngọc đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người thì không khỏi lo lắng.
Vụ tai nạn đó không phải cảnh sát đã không còn truy cứu nữa rồi sao?
Với lại ai cũng khi người đâm c.hết Tô Thanh Thanh lúc đó là Trịnh Giai Yên, cô cũng đã xử lý sạch sẽ dấu vết rồi chắc chắn sẽ không thể nào biết được cô chính là người đâm c.hết Tô Thanh Thanh được.
“Dạ Đình anh xem dù sao thì em ấy cũng là vợ anh mà chỉ vì bị anh ghét bỏ không quan tâm đến mà lại đi ra ngoài tìm trai khác. Thật đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ mà, bị anh bắt gặp ngay tại trận lại còn không cảm thấy hổ thẹn”
Trịnh Bạch Ngọc lúc này dựa vào thời cơ và hoàn cảnh liền khoác tay với Phong Dạ Đình cả người cô ta lúc này hoàn toàn dựa cả vào người anh. Bộ ngực đầy đặn kia cứ cọ qua cọ lại trên cánh tay của Phong Dạ Đình.
Đông Phương Mặc Quân dùng một tay đặt qua eo Trịnh Giai Yên kéo cô vào trong lòng mình.
Anh nhìn Phong Dạ Đình nhàn nhạt nói “Trước sau gì cô gái này cũng là người của tôi, Phong tổng đỡ nhúng tay vào thì hơn”
Phong Dạ Đình nheo mày dùng ánh mắt như bắn ta tia lửa nhìn cánh tay của Đông Phương Mặc Quân đang đặt ở eo của cô thì không khỏi tức giận. Vậy mà cô lại không có ý ghét bỏ khi bị sự đυ.ng chạm của người đàn ông khác trên cơ thể mình.
Trịnh Giai Yên cô giỏi lắm!
“Ha! Dù sao thì người phụ nữ đang đứng bên cạnh Đông Phương tổng cũng là người phụ nữ mà tôi đã sử dụng qua. Nếu Đông Phương tổng thích những người phụ nữa sạch sẽ khác thì tôi cũng có thể kiếm cho anh lấy một người, còn anh có khẩu vị nặng đến nỗi dùng lại đồ của người khác thì tôi cũng sẽ không ngại…gửi cho Đông Phương tổng đây những người phụ nữ mà tôi đã từng c.hơi qua rồi”
Trịnh Giai Yên tức giận quát lên “Anh câm miệng”
Ha! Cô dám quát tôi vì thằng đàn ông khác
“Sao! Tôi nói không đúng à? Hay là cô chột dạ không dám nói cho người đàn ông bên cạnh cô biết cô ở dưới thân tôi rêи ɾỉ sung sướиɠ như thế nào”
“Anh…” Trịnh Giai Yên không chút sợ hãi đối mắt với anh. Cô đang định nói gì đó thì bàn tay mình bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Đông Phương Mặc Quân chuyển sang nắm lấy tay Trịnh Giai Yên năm ngón tay đan lại vào nhau giơ lên trước mặt Phong Dạ Đình
“Quá khứ của cô ấy ở bên Phong tổng đây tôi không cần biết đã sảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần biết bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của tôi. Nên Phong tổng giữ tự trọng cách xa người cô ấy ra”
“Không ngờ Đông Phương tổng lại một mực thích dùng đồ mà người khác đã sử dụng qua như vậy?” Phong Dạ Đình vẫn không từ bỏ giọng nói mỉa mai châm chọc đầy khinh thường.
“Chỉ cần tôi thích, tôi sẽ không quan tâm cô ấy sạch hay bẩn. Tôi chỉ cần biết cô ấy bây giờ đã là của tôi”
Cho dù Phong Dạ Đình cang thêm dầu vào lửa nhưng Đông Phương Mặc Quân vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình.
Trịnh Giai Yên hết chịu nổi cô kéo tay Đông Phương Mặc Quân ra chỗ khác “Chúng ta đi thôi, đừng ở đây nói chuyện với những loại người như hắn ta”
Đông Phương Mặc Quân rất biết phối hợp mà diễn tròn một vai cặp tình nhân với cô. Trước khi bị Trịnh Giai Yên lôi đi Đông Phương Mặc Quân còn nở một nụ cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ về phía Phong Dạ Đình.
“Chết tiệt!”
“Dạ Đình! Anh không sao chứ?”
“Cô tốt nhất là nên biết thân biết phận đứng cách xa tôi ra” Nói xong Phong Dạ hất cánh tay của Trịnh Bạch Ngọc trên người mình ra khiến cho cô ta lảo đảo xuýt ngã.
“Phong Dạ Đình! Chẳng lẽ anh là vì con nhỏ Trịnh Giai Yên kia nên mới gọi em đến để đi cùng với anh ư?”
“Đúng thì sao?”
“Anh…Anh coi em là cái gì hả? Con nhỏ đó thì có gì tốt đẹp chứ? Em yêu anh mà chẳng lẽ anh lại không nhận ra tình cảm của em đối với anh là thật lòng sao?” Trịnh Bạch Ngọc nức lên khuôn mặt cô ta bây giờ đỏ bừng như không thể nào chịu được nỗi nhục nhã này mà sắp khóc.
“Ha! Cô nhìn lại xem bản thân mình là ai mà cũng dám nói yêu tôi”
“Phong Dạ Đình cô ta từng đâm chết vị hôn thê của anh đó. Chẳng lẽ anh lại đi yêu một kẻ gϊếŧ người?”
“Cô câm miệng! Đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu cô ấy một lần nào nữa, nếu để tôi nghe được thì ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của cô đấy” Phong Dạ Đình gằn lên từng chữ một khuôn mặt anh thoáng cái đã lạnh lẽo. Trông bây giờ anh thật đáng sợ chẳng khác một con quỷ đang hút m.áu người.