Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 34: KHÓ DỖ

Phong Dạ Đình thức dậy với toàn thân mệt mỏi đau nhức, đầu thì đau như búa bổ. Những gì sảy ra tối qua anh chẳng thể nào nhớ nổi chỉ biết bản thân đã gọi cho Tống Vũ đến đón mình về, còn những chuyện gì sảy ra sau đó anh chẳng nhớ được gì nữa hết.

Phong Dạ Đình bước xuống giường vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, một lúc sau anh bước ra khỏi phòng thì trùng hợp Trịnh Giai Yên cũng bước ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau được một lúc Phong Dạ Đình lên tiếng:

“Cô…”

“Rầm”

Phong Dạ Đình còn chưa kịp hỏi thì Trịnh Giai Yên đã đóng sập cửa lại. Anh ngơ ngác đứng nhìn cánh cửa bị cô đóng lại một cách không thương tiếc khẽ cau mày.

Không hiểu chuyện gì rõ ràng mới sáng sớm ra anh còn chưa có động vào cô mà cô lại giận dỗi vô cớ như vậy.

Phong Dạ Đình khẽ thở ra một hơi rồi đi xuống nhà.

Hàn quản gia thấy anh đi xuống thì lên tiếng chào hỏi “Chào buổi sáng thiếu gia, cậu vẫn ổn chứ ạ!”

“Ổn? Tối qua có chuyện gì sảy ra với tôi sao?”

“Dạ không có lúc đấy cậu uống say được trợ lý của mình đưa về, rồi tôi pha cho cậu một cốc nước giải rượu. Sau đó có nhờ thiếu phu nhân cho cậu uống thôi ạ”

“Vậy tôi không nói gì khó nghe chứ?”

“Hả?” Hàn quản gia vẫn chưa hiểu ý của anh lắm

“Ý là tôi có nói gì quá đáng với mọi người không hay đập phá đồ lung tung chẳng hạn”

“À! Không có tối qua hình như cậu đã uống rất say nên khi đưa cậu về thì cậu đã ngủ mất rồi. Cũng không gây phiền phức gì đến mọi người xung âunh cả”

Anh không nói gì khó nghe cũng không đập phá đồ lung tung vậy tại sao anh lại cảm thấy Trịnh Giai Yên lại tránh né anh như tránh tà vậy. Vừa mới nhìn anh có một chút thôi mà cô đã không chịu được liền đóng sập cửa lại, anh trong mắt cô lại đáng ghét đến vậy cơ à.

Phong Dạ Đình ngồi trên sô pha làm việc cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng của Trịnh Giai Yên xuất hiện. Anh liền gọi Hàn quản gia lại

Phong Dạ Đình lạnh nhạt nhìn ông một cái rồi nói:

“Ông mang chút đồ ăn nên cho cô ấy đi”

“Tôi vừa mang sai người mang lên cho thiếu phu nhân rồi ạ”

“Ừm! Vậy ông đi làm việc tiếp đi”

Rõ ràng là rất quan tâm đến thiếu phu nhân vậy mà thiếu gia cứ dùng cái giọng điệu vô cùng lạnh lùng điềm tĩnh này.

Hàn quản gia cũng không dám nhiều lời ông liền đi làm việc của mình.

Cả buổi sáng Trịnh Giai Yên chỉ ở lỳ trong phòng không bước chân ra khỏi cửa nửa bước. Trong bụng không ăn gì đói meo cả nên, cũng may vừa nãy người làm có mang chút đồ ăn nên cho cô.

Nhìn thấy đồ ăn mắt cô sáng bừng lên, miễn cưỡng thoát khỏi cơn đói.

“Hắn ta đi chưa?”

“Hả thiếu phu nhân đang hỏi ai vậy ạ?” Người làm ngơ ngác không hiểu cô đang nói gì.

“Chậc! Thì là thiếu gia nhà các người”

“Thiếu gia ư? Cậu ấy đang ngồi ở phòng khách giải quyết công việc ạ”

“Hắn ta không phải đi làm sao?”

“Cái này em không biết ạ”

“Thôi được rồi cô xuống nhà đi”

“Vâng”

Trịnh Giai Yên thầm than trong lòng.

Sao anh ta ám dai như đỉa thế nhỉ đây là muốn cô cả ngày phải trốn rui trốn rủi ở trong phòng ư?

Hazzzz thật là đáng ghét mà!

Quả thật Trịnh Giai Yên cả ngày buồn chán ở trong phòng không biết làm gì, bữa sáng có người làm mang lên cho cô ăn xong cô lại lăn ra giường nằm chơi điện thoại. Chẳng mấy lại đến bữa trưa người làm vẫn như thường lệ mang đồ ăn lên cho cô.

“Hắn ta đã ra ngoài chưa?”

“Chưa ạ!”

Trịnh Giai Yên thở dài bê khay thức ăn ngồi trong phòng ăn xong bữa trưa rồi lại nằm ngủ đến tận chiều mới dậy.

Đến buổi tối sau khi tắm rửa xong Trịnh Giai Yên vẫn không ló đầu ra khỏi phòng đến khi có tiếng gõ cửa phòng, cô tưởng người làm lại mang đồ ăn lên cho mình nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Hắn ta đã ra ngoài…chưa?” Trịnh Giai Yên vừa mở cửa vừa hỏi đến khi ánh mắt cô chạm đến gương mặt lạnh như băng của người đàn ông đang hiên ngang đứng trước cửa phòng nhìn mình. Cô liền nhanh chóng đóng cửa lại…

Nhưng Phong Dạ Đình đã nhanh tay hơn giữ chặt cánh cửa rồi theo khe hở luồn vào trong phòng cô.

“Ai cho phép anh bước vào phòng của tôi”

“Không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao”

“Đúng! Anh mau đi ra ngoài cho tôi!”

“Đây là nhà anh, anh thích ở đâu thì ở đó”

“Vậy tôi đi” Trịnh Giai Yên vòng qua người anh tay cô cầm tay nắm cửa thì liền bị Phong Dạ Đình từ đằng sau giữ cánh cửa lại không cho cô đi.

Trịnh Giai Yên xoay người lại thì đã bị Phong Dạ Đình đè vào cánh cửa không cách nào thoát ra được.

“Phong Dạ Đình anh mau thả tôi ra!”

Anh chau mày lại, trầm giọng nói: “Em muốn sao thì mới hết giận đây”

“Muốn gì ư? Muốn anh tránh xa tôi ra!” Trịnh Giai Yên hừ lạnh, giọng nói của cô cũng rất kiên quyết mạnh mẽ.

Bàn tay to lớn của Phong Dạ Đình siết chặt eo cô lại nhàn nhạt nói: “Em đừng có mơ”.