Phong Dạ Đình nhen nhóm từng ngọn lửa du͙© vọиɠ nóng rực trên cơ thể của cô, từng chút từng chút một cho đến khi lớp phòng ngự cuối cùng của Trịnh Giai Yên cũng bị anh đánh bay.
“Hức! Phong Dạ Đình…anh…anh đừng có mà quá đáng”
Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ, toả ra thứ ánh sáng màu vàng lờ mờ ấm áp chiếu vào phòng ngủ, hắt lên gò má của thân hình xinh đẹp đang ở trên giường khiến khung cảnh trong phòng càng thêm mông lung, huyền ảo.
Phong Dạ Đình mặc kệ cô khóc lóc cầu xin ở dưới thân vào giờ phút này anh thật sự không thể nhịn được nữa rồi cô quá mê người, làn da trắng như tuyết mềm mịn đôi mắt ươn ướt ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mái tóc dài được xoã bung ra trên gối.
Giờ phút này đối với Phong Dạ Đình cô quả thật xinh đẹp diễm lệ, không chút khuyết điểm nào. Trịnh Giai Yên như một món bảo vật vô giá mà anh muốn nâng niu chiếm hữu làm của riêng mình.
“Ngoan!” Phong Dạ Đình nhìn vào gương mặt ửng hồng cô âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng nói.
Chỉ một chữ ngoan thôi mà khiến lý trí của Trịnh Giai Yên bị anh dẫn dắt trên chiếc giường king size màu đen này.
Phong Dạ Đình thấy cô đã ngoan ngoãn không còn chống cự mình nữa, anh cúi người vùi mặt vào ngực cô hôn lên nụ hoa hồng đào đỏ sẫm nhỏ nhắn, tay còn lại cũng không yên phận mà nắn bóp bên còn lại.
Trịnh Giai Yên bị khích thích cô giật mình khẽ kêu lên một tiếng “A…”
Cảm giác này lạ quá, cô thật sự chưa từng thân mật với Phong Dạ Đình như vầy bao giờ, mặc dù trước kia có từng làm qua chuyện “đó” nhưng anh cũng chưa hề nhẹ nhàng với cô như lúc này.
Từ khi Trịnh Giai Yên sống lại, đây là không phải là lần đầu tiên hai người thân mật với nhau cô và anh đã từng hôn nhau hoàn toàn cô sẽ chẳng nghĩ đến sống lại sẽ một lần nữa cùng với Phong Dạ Đình làm chuyện “đó”.
“Yên Yên, đừng gồng mình quá thả lỏng ra như vậy sẽ thoả mái hơn” Giọng nói Phong Dạ Đình vang lên khàn khàn dụ dỗ
Trịnh Giai Yên tròn mắt nhìn anh, ngại ngùng nhìn ngắm nguôn mặt đẹp trai như tượng tạc của Phong Dạ Đình gần trong ngang tấc.
Yên Yên?
Phong Dạ Đình gọi cô là Yên Yên sao?
Trông thật là thân mật. Từng lời nói của Phong Dạ Đình như xuyên vào tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô.
Tâm tư Trịnh Giai Yên theo những lời của anh mà hồn bay phách lạc.
Trong lúc nhất thời, cô ngơ ngác quên mất phải dời đi tầm mắt, chỉ có thể để ý ánh mắt cuồng nhiệt xen lẫn d.ục vọng của anh đang nhìn cô mê đắm không lối thoát.
Phong Dạ Đình quả thật là người đàn ông mang vẻ đẹp tiêu chuẩn của phái mạnh. Khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo, phải nói từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như anh.
Cơ thể khoẻ khoắn, múi nào ra múi đấy, thân hình chuẩn gỉ lệ tam giác vàng trông vô cùng hút mắt. Cánh tay dài mạnh mẽ từng đường gân cơ lộ rõ mồn một trông rất quyến rũ. Chiều cao vượt trội với 1m88 thì Phong Dạ Đình quả không hổ danh là người đàn ông được xếp vào hạng top một phụ nữ theo đuổi nhiều nhất cái thành phố Đế Đô này.
Không biết Trịnh Giai Yên đang suy nghĩ điều gì mà nghe thấy giọng nói của Phong Dạ Đình như có ma lực nào đó khiến cô dần thả lỏng người mình ra không còn đè nén bản thân mình nữa hoàn toàn chìm trong khoái lạc mà anh đã nhen nhóm trên cơ thể mỏng manh của cô.
“Phong…Phong Dạ Đình tôi…tôi hơi sợ!” Giọng nói của cô thuề thào đáng thương càng làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ con dã thú trong người Phong Dạ Đình bùng lên.
“Ngoan! Yên Yên! Tôi sẽ thật nhẹ nhàng”
Anh đứng dậy cởi chiếc thắt lưng trên eo mình xuống “cạch”
Trịnh Giai Yên nằm bất động nhìn động tác cởϊ qυầи của anh, tim cô đập liên hồi càng lúc càng đập nhanh. Cô đang hồi hộp…thật sự rất hồi hộp còn xen lẫn chút sợ hãi.
Đến khi trên người Phong Dạ Đình trống trơn nước da màu đồng khoẻ khoắn lộ rõ ra trước mắt cô, thì cô nuốt nhẹ một ngụm nước bọt “ực”.
Trịnh Giai Yên nhìn xuống con mãnh thú to lớn giữ hai chân Phong Dạ Đình đang đứng sừng sững chĩa về phía cô thì cô có hơi sợ hãi mà khép chặt chân lại.
Phong Dạ Đình cúi xuống cầm hai chân cô tách ra
“Ngoan! Yên Yên tách chân ra nào”
Dứt lời Phong Dạ Đình nhìn ánh mắt cô gái chìm trong bóng tối xen lẫn sự lo lắng, Phong Dạ Đình giật khoé môi hôn nhẹ lên trán cô như để động viên rằng “tôi sẽ thật nhẹ nhàng” ngay sau đó, anh cúi người xuống, bàn tay to lớn giữ chặt eo nhỏ của cô, mạnh mẽ dùng sức đưa thắt lưng xông tới.
"A..." Trịnh Giai Yên đau đớn hét lên
“Đau…đau quá! Phong Dạ Đình…Anh…Anh là tên lừa đảo! A…Ư…tên khốn khϊếp A…Anh…nhẹ thôi…Ư” Trịnh Giai Yên vì bị cơn đau dưới hạ thân ập đến mà hai cánh tay cô đưa lên bất giác bấu vào bả vai rắn chắc của Phong Dạ Đình cào cấu.