Trịnh Giai Yên nhìn xung quanh thì đây là một bữa tiệc lớn, xung quanh có rất nhiều người đang chú ý đến họ. Cô không muốn gây sự lên đành nhỏ giọng nói:
“Anh bỏ tay ở eo của tôi ra đi, tôi sẽ khoác tay anh!”
Phong Dạ Đình lúc này dường như không nghe thấy gì hết anh cứ thế vòng tay qua eo cô kéo đi.
“Anh…khốn khϊếp, buông tay ở eo của tôi ra!” Cô sững sờ một hồi lâu, cơ thể nhỏ nhắn lập tức giãy nảy không thôi, nhưng mà sức lực của cô làm sao bì được với cái ôm siết chặt như gọng kìm của Phong Dạ Đình.
Phong Dạ Đình “Không nên cử động!”
Âm thanh của Phong Dạ Đình đột nhiên trở lên cương quyết, bàn tay càng thêm dùng sức siết chặt lấy eo cô, khiến Trịnh Giai Yên không thể nhúc nhích được.
Trịnh Giai Yên “…” tức chết cô rồi!
Bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt. Cô lại không muốn gây sự lên để mặc cho Phong Dạ Đình cứ thế mà ôm cô đi vào trong.
Sự xuất hiện của Phong Dạ Đình như một con mồi ngon béo bở của tất cả mọi người ở đây. Trong buổi tiệc những ánh mắt thèm thuồng đều hướng về hai người.
Một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn như Phong Dạ Đình đi đến đâu cũng đều được mọi người ra sức lấu lòng, dùng lời ngon tiếng ngọt nịnh nọt anh.
Ở cả cái thành phó Đế Đô này không ai là không biết tổng giám đốc tập đoàn Phong Thị lớn mạnh đến cỡ nào. Muốn để cho tập đoàn của anh để mắt đến cũng phải xem số của công ty đó may mắn đến thế nào.
Từ lúc bước chân vào đây Trịnh Giai Yên không biết đã có bao nhiêu các ông lớn của các công ty khác nhau đến mời rượu Phong Dạ Đình như muốn tạo ấn tượng tốt với anh.
Trịnh Giai Yên đi giày cao gót lại còn phải đứng kè kè bên cạnh Phong Dạ Đình khiến cô rất khó chịu.
Trong một chút lơ đễnh Phong Dạ Đình đang nói chuyện với ceo công ty nào đó, cô liền nhẹ nhàng xách váy đi lại một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Trịnh Giai Yên khẽ thở dài, cô ghét nhất là tham gia mấy bữa tiệc của giới thượng lưu này. Đâu đâu cũng toàn là những nụ cười giả tạo chuyên đi nịnh hót, nói những lời dối lòng mình khiến cô cảm thấy thật chán ghét.
Trịnh Giai Yên ngồi được một lúc thì một cô gái ăn mặc sεメy cầm một ly rượu đi đến trước mặt cô. Trên người cô ta sịt nước hoa nồng nặng cách ăn mặc cũng rất táo bạo. Chiếc váy dạ hội dài sẻ đến tận đùi nếu sơ sẩy một chút rất dễ bị lộ hàng. Phần trên cắt sẻ sâu khoe ra khe rãnh ngực đầy đặn mê người.
“Em gái, Dạ Đình không quan tâm đến em sao? Sao lại để cho em cô đơn ngồi đây một mình thế này”
Trịnh Giai Yên nhíu mày ngước lên nhìn cô ta. Không sai cô ta chính là Trịnh Bạch Ngọc người đã ra tay sát hại cô khϊếp trước. Người phụ nữ độc ác đã lấu đi tất cả của cô, hại cô và con cô chết thảm không một ai hay biết.
“Ồ! Tôi còn tưởng là ai hoá ra là chị gái thân yêu của tôi. Người đã ra tay đâm chết thanh mai trúc mã của chồng tôi rồi đổ hết mọi tội lỗi lên người tôi đây mà!”
Trịnh Bạch Ngọc cứng đơ lại nhìn biểu cảm sắc lạnh trên gương mặt Trịnh Giai Yên cô bỗng run rẩy. Nhưng rất nhanh sau đó cô ta lấy lại bình tĩnh
“Ha! Em nói đùa gì vậy Giai Yên! Chị không hề biết em đang nói cái gì? Tai nạn đó là chính em gây ra mà sao lại đổ lỗi cho chị”
Trịnh Giai Yên đứng dậy đối diện với cô ta “Tôi sẽ trả lại tất cả những gì chị đã làm đối với tôi”
Trịnh Bạch Ngọc cũng chẳng cảm thấy run sợ “Hừ! Cô nhìn lại mình xem mình có thân phận gì? Là một kẻ gϊếŧ người hay là một thiếu phu nhân quèn không được chồng yêu thương, cô biết tôi đâm chết thanh mai chúc mã của anh ấy thì đã làm sao? Bằng chứng đâu? Trịnh Giai Yên à, mày muốn đấu với tao ư? Còn non lắm!” Cô ta ghé sát vào tai Trịnh Giai Yên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Trịnh Giai Yên nắm chặt bàn tay lại nhìn Trịnh Bạch Ngọc với ánh mắt rực lửa
Trịnh Bạch Ngọc càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hơn cô ta cầm một ly rượu giơ lên trước mặt Trịnh Giai Yên “Nào em gái chúng ta cùng nhau uống một ly xem ai mới là người chiến thắng trong trò chơi này!” Ánh mắt của Trịnh Bạch Ngọc đầy mong chờ nhìn vào ly rượu trên tay mình.
Trịnh Giai Yên nhếch mép cười khẩy cô cầm lấy ly rượu trên tay Trịnh Bạch Ngọc uống một hơi cạn sạch.
Trịnh Bạch Ngọc nhìn thấy cô uống hết ly rượu đó thì trong lòng mừng thầm
Hừ! Trịnh Giai Yên sau tối nay tôi sẽ cho cả thế giới biết cô là loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ, đê tiện đến nhường nào.
Trịnh Giai Yên nhìn ánh mắt vui mừng của Trịnh Bạch Ngọc, cô đặt ly rượu xuống nhìn ly rượu vẫn còn trên tay Trịnh Bạch Ngọc “Tôi uống xong rồi!”
Trịnh Bạch Ngọc cũng cầm ly rượu trên tay mình cạn một hơi sạch.
Một lúc sau…
Cơ thể của Trịnh Bạch Ngọc bây giờ rất khó chịu rất nóng, Trịnh Giai Yên nhìn hành động và biểu cảm của cô ta thì xem ta thuốc đã phát tác rồi.