Thời gian đến Giang Thành cuối cùng bị đẩy xuống hai rưỡi chiều.
Bạch San cũng hưởng theo, hiếm khi hôm nay mới có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy. Trước lúc xuất phát đến công ty có nhận được điện thoại của sếp, Phó Ngôn Châu dặn cô qua tiệm thuốc mua chút thuốc cảm cúm và tiêu viêm.
Cô quan tâm hỏi: “Phó tổng, anh bị cảm sao ạ?”
“Ừm, không có gì nghiêm trọng cả.”
Phó Ngôn Châu cúp máy.
Không có cảm mạo, chỉ lấy lý do mượn cớ mua thuốc mà thôi, anh cần thuốc tiêu viêm giảm đau, đến bây giờ đầu lưỡi vẫn đau đớn không giảm.
Mẫn Hy không biết anh đã cúp điện thoại, nhỏ giọng nói: “Bảo thư ký Bạch mua thêm một lọ xịt trị vết thương bầm tím.”
Phó Ngôn Châu nghi hoặc, nhìn một lượt từ đầu đến chân: “Em bị thương ở đâu?”
Mẫn Hy rũ mắt, ngồi trên giường duỗi chân ra: “Chỗ nào cũng bị thương rồi.”
Phó Ngôn Châu hiểu rồi: “Vết bầm tím của em khác với vết thương bình thường, đừng dùng thuốc bừa bãi.” Anh đặt điện thoại xuống đi qua phòng quần áo thay đồ.
Cô mua lọ xịt trị bầm tím không phải để xịt lên chân mà là xịt lên quần, như vậy ngửi thấy mùi thuốc sẽ tưởng rằng là cô bong gân trẹo chân gì đấy, như vậy có thể che đậy được tư thế đi lại hơi kỳ của cô.
Tối qua anh bảo cô thức nốt nửa đêm với anh, ban đầu cô còn tưởng rằng anh chỉ đe doạ vậy thôi, nhưng đến khi anh đè người qua đến lần thứ ba cô mới ý thức được anh không hề nói đùa.
Ba lần khiến thể lực của cô hoàn toàn cạn kiệt, giống như người trước giờ chưa từng chạy bộ như cô bị kéo đi chạy, chạy xong năm kilomet rồi squat hai trăm cái, cả người từ trên xuống dưới đặc biệt là phần đùi, giống như bị bánh xe đè qua, đau nhức không thôi.
Vừa rồi cô vào phòng tắm tắm rửa, vịn vào tường đi qua, lúc đi người còn hơi lâng lâng.
“Mẫn Hy.” Phó Ngôn Châu ở phòng quần áo gọi cô, “Em qua thay quần áo, hai mươi phút nữa đồ ăn sáng sẽ được đưa đến.”
Mẫn Hy nhàn nhạt đáp: “Không đi được.”
Phó Ngôn Châu nghe ra được sự tức giận trong giọng cô, này là đang trách anh làm đau cô rồi.
Sửa sang áo sơ mi xong, anh tuỳ ý lấy một chiếc váy dài từ tủ quần áo ra cho cô.
“Em thay đi.” Anh đưa váy cho cô.
Mẫn Hy cũng không ngẩng đầu lên, vì tối qua nhướn cổ lên nên hôm nay đau nhức rồi.
Một hồi không có động tĩnh, cô coi như không nhìn thấy chiếc váy kia.
Phó Ngôn Châu bất đắc dĩ nói: “Không chịu thay quần áo, em định mặc đồ ngủ đến sân bay sao?”
Mẫn Hy cong môi: “Hoặc là anh thay cho em, nếu không bây giờ anh ra ngoài ngay.” Đương nhiên cô hy vọng anh sẽ chọn vế trước.
Phó Ngôn Châu không chút chần chừ, xoay người đi ra ngoài phòng ăn đợi cô.
Mãi cho đến khi bữa sáng được đưa tới, cô vẫn chưa đi ra.
Thay một chiếc váy hai mươi phút vẫn chưa xong.
“Phó Ngôn Châu.”
Mơ hồ nghe thấy tiếng cô gọi.
Phòng ngủ cách phòng ăn một khoảng, anh đứng dậy đi qua.
“Phó Ngôn Châu,” Mẫn Hy lại gọi một lần nữa, “Qua đẩy em ra ăn cơm.”
Phó Ngôn Châu đã đi đến cửa phòng ngủ, mở cửa, Mẫn Hy đã thay váy xong rồi ngồi lên vali của mình, đợi anh đi qua.
Anh cạn lời thở dài, không nói gì cả.
Mẫn Hy cảm thấy khó khăn, cô không muốn để Phó Ngôn Châu nhìn thấy tư thế đi kỳ quặc của mình, chỉ đành đưa ra kế sách này. Thực ra không cần thiết phải ngồi lên vali, anh ôm cô ra vừa đơn giản lại vừa bớt việc.
Nhưng ai biết được anh có muốn ôm cô ra không chứ.
“Anh đẩy em ra hoặc bế em ra đi, em không đi được.”
Phó Ngôn Châu đưa tay cho cô: “Đỡ em qua. Sau khi về Bắc Kinh đi tập với anh, mấy cái phức tạp không muốn tập em có thể chạy bộ. Nếu không vài chục năm nữa chúng ta già rồi thì sẽ biến thành em ngồi xe lăn, anh đẩy em đấy.”
“…”
Vừa tức lại vừa buồn cười.
Phó Ngôn Châu nói xong cũng bật cười.
Mẫn Hy đẩy anh ra: “Có cần thiết phải nguyền rủa em vậy không?”
Phó Ngôn Châu: “Cho dù ai nguyền rủa anh thì anh cũng sẽ không.”
Không để cô nói nữa, anh ôm chặt cô, dìu cô đứng lên, “Đi chậm chút, vận động nhiều mới không đau.”
Mẫn Hy không thèm hừ một tiếng, lạnh mặt với anh.
Phó Ngôn Châu để cô ôm cánh tay nữa: “Không giận nữa, đi ăn cơm thôi.”
Giọng anh dỗ cô vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, không có chút dịu dàng nào.
—
Từ khi xuống nhà đến lúc qua quầy kiểm tra an ninh ở sân bay, rồi đến lối lên máy bay, Mẫn Hy đều cắn răng chịu đựng. Máy bay tư nhân của Phó Ngôn Châu có chỗ ngồi chuyên dụng của cô, thảm trải cũng được đặt theo sở thích riêng.
Lên đến máy bay, cô cũng không quản đến việc nhã nhặn được nữa, khó khăn ngồi lên ghế, trong lòng mắng chửi Phó Ngôn Châu một ngàn tám trăm lần.
Tiếp viên đã chuẩn bị trà chiều xong, cô không có tâm tình ăn uống, cô không nên chân đau như vậy vẫn ra sân bay, tự mình chịu tội mà.
Lấy điện thoại ra, chụp hai tấm ảnh khung cảnh ngoài cửa sổ gửi cho Dư Trình Đàm, bảo anh ấy không cần lo lắng, thực sự cô đã đang ở trên máy bay chuẩn bị đi du lịch rồi.
Lúc này Dư Trình Đàm đang bận, không kịp xem tin nhắn.
Hai phút trước, Thịnh Kiện Tề đến Quan hệ công chúng Gia Thần, Dư Trình Đàm tự mình đón tiếp.
“Chuyện tốt không ai hay, chuyện xấu ngàn dặm tỏ”, từ nội bộ Quan hệ công chúng Gia Thần đến Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời đều nghe được tin tức này, nói Mẫn Hy bị thay thế.
Lại nói, khách hàng lớn là tập đoàn Thịnh Thời có thể sẽ kết thúc hợp tác với Gia Thần bọn họ.
Trong một thời gian ngắn các nhóm chat nói đông nói tây, các loại suy luận đều được đưa ra.
Hôm nay CEO mới nhậm chức của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời tự mình đến đây, gần như đã chứng thực được lời đồn đoán trước đó.
Đối với sự đen đủi Mẫn Hy gặp phải, số người hóng chuyện khá nhiều. Mẫn Hy đến công ty ba năm, không có liên hệ trực tiếp gì nhiều với công việc của họ, cũng không tồn tại mâu thuẫn lợi ích nào.
Đương nhiên cũng sẽ không tránh được có người cười trên nỗi đau của người khác, chỉ có Cư Du Du thực sự lo lắng không biết Mẫn Hy có bị thay thế hay không.
Chuẩn bị cà phê xong, Cư Du Du đưa đến phòng tiếp khách của sếp.
Sếp và Thịnh Kiện Tề đang nói về trận bão ở Thượng Hải đêm qua, vẫn chưa vào chủ đề chính.
Cư Du Du đặt ly nước ở trước mặt khách: “Thịnh tổng, mời anh.” Thịnh Kiện Tề mặc một chiếc sơ mi màu tối, ánh mắt sắc bén lại thâm sâu, không mang theo ý cười, còn khó đối phó hơn nhiều so với suy nghĩ của cô, chẳng trách Mẫn Hy đối phó lâu vậy rồi vẫn không làm gì được.
Dư Trình Đàm sếp của bọn cô và Thịnh Kiện Tề bỗng hiện rõ sự đối lập, sếp khiêm tốn lịch sự, hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu xám nhạt, ánh mắt ôn hoà, khiến người ta cảm thấy như gió mùa xuân.
Nếu ví sếp như vang đỏ, đậm đà đầy mị lực, thì Thịnh Kiện Tề lại giống như rượu trắng 62 độ, mạnh đến độ khiến người bình thường không thể khống chế được.
Bỗng nhiên Cư Du Du nghĩ đến chồng của Mẫn Hy.
Cô chỉ gặp qua một lần, chồng chị Mẫn còn mạnh hơn rượu 72 hộ, độ khó nâng cấp lên phiên bản 2.0 của Thịnh Kiện Tề.
Không biết kiếp trước chị Mẫn đã gây nghiệp gì mà đối tác đã khó đối phó, ông xã càng khó nhằn hơn.
Đặt cà phê xuống, thư kí Cư đóng cửa lại rời đi.
“Thịnh tổng, thử cà phê xem.” Dư Trình Đàm khách sáo chào hỏi. Thịnh Kiện Tề xuống máy bay trực tiếp đến Gia Thần, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của anh.
Xem ra Thịnh Kiện Tề đã quyết định thay thế Mẫn Hy, anh chỉ đành giải quyết tận gốc.
Dư Trình Đàm cầm ly của mình lên, cười nhạt trước: “Tôi thay bản thân mình xin lỗi trước.”
Thịnh Kiện Tề yên lặng vài giây mới nói: “Không biết sao Dư tổng lại nói vậy?”
“Mẫn Hy nhanh mồm nhanh miệng, lúc nói chuyện cũng thẳng thắn, không biết lúc cô ấy bàn giao công việc với Thịnh tổng có nói chuyện chừng mực hay không. Nếu không làm tốt việc giữ chừng mực này, tôi xin lỗi. Làm cấp trên đã không quản cấp dưới cho tốt.”
Nói rằng tự kiểm điểm bản thân, nhưng câu nào cũng đang bảo vệ Mẫn Hy, Thịnh Kiện Tề cong môi: “Dư tổng nặng lời rồi.”
Dư Trình Đàm nghe ra được sự miễn cưỡng cực điểm trong mấy từ này, sự bất mãn đối với Mẫn Hy càng tăng thêm.
Uống một ngụm cà phê, anh tiếp tục: “Tính cách của cô ấy là như vậy, tôi cũng muốn cô ấy thay đổi, không thay đổi dễ đắc tội người khác, ai ngờ Phó Ngôn Châu chiều cô ấy, ông xã người ta còn không có ý kiến, cho dù tôi có là cấp trên thì cũng chỉ là người ngoài, không tiện quản mấy việc này.”
Nói rồi, anh bắt được sự kinh ngạc vụt qua đáy mắt Thịnh Kiện Tề.
Thịnh Kiện Tề nhanh chóng thu lại cảm xúc, cười nói: “Là không thể quản được.”
Không ngờ ông xã của Mẫn Hy lại là Phó Ngôn Châu, hai tháng trước anh ta còn nghe nói Phó Ngôn Châu độc thân, vậy mà đã kết hôn nhanh thế rồi.
Nếu như Mẫn Hy là bà xã của Phó Ngôn Châu, vậy thì anh ta cũng không thể tuỳ tiện đổi người được.
Tạm thời không nhắc đến gia cảnh của Phó Ngôn Châu, cậu của Phó Ngôn Châu là ông trùm tài chính, đã ở Thượng Hải lâu năm.
Ở Thượng Hải, đa phần các mối quan hệ anh ta quen biết đều có liên hệ với Phó Ngôn Châu, anh ta vẫn phải cho Phó Ngôn Châu mặt mũi, không thể vì một hạng mục mà khiến đối phương mất vui được.
Chiêu này của Dư Trình Đàm khá độc, lấy nhu thắng cương.
Thịnh Kiện Tề ở Gia Thần uống xong một ly cà phê rồi ra về, chỉ nói với Dư Trình Đàm về buổi ra mắt sản phẩm mới sắp tới của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, còn về phương án hạng mục, bọn họ giống như đã bàn bạc trước vậy, không ai chủ động nhắc đến.
Lên xe, Thịnh Kiện Tề gửi tin nhắn hỏi bạn: [Phó Ngôn Châu kết hôn rồi sao? Vợ anh ta là Mẫn Hy à?]
Người bạn kia đáp: [Ừm, lĩnh chứng được hơn một tháng rồi. Hôm qua là sinh nhật Phó Ngôn Châu, cậu ấy còn đặc biệt qua cùng Mẫn Hy đón sinh nhật. Tôi cũng tới, mọi người đều đợi Mẫn Hy, nhưng cô ấy bởi vì phương án của Thịnh Thời các cậu mà không kịp tới.]
[Cảm ơn nhé.]
Thịnh Kiện Tề phân phó trợ lý: “Cô chuyển lời đến trợ lý của Dư Trình Đàm, tuần sau tôi đều ở Bắc Kinh, bảo Mẫn Hy nhanh chóng đưa phương án mới cho tôi.”
—
[Có hai tin, tin tốt là em sẽ tiếp tục phụ trách hạng mục của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, tuần sau Thịnh Kiện Tề đều ở Bắc Kinh công tác, em cố gắng hẹn gặp anh ta sớm, chốt xong phương án.]
[Tin xấu chính là, anh mượn tiếng tăm của Phó tổng, nói em là vợ cậu ấy. Nhưng không có nói bố em là ai.]
[Du lịch vui vẻ nhé.]
Lúc Mẫn Hy xuống bậc cầu thang của máy bay thì nhận được ba tin nhắn của Dư Trình Đàm.
Bản thân cô sẽ không mượn danh nghĩa của Phó Ngôn Châu, nhưng Dư Trình Đàm mượn rồi, cô cũng không bài xích. Thịnh Kiện Tề nhờ bố mình mà nhậm chức CEO Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, cô nhờ chồng mình một chút, kẻ tám lạng người nửa cân.
[Cảm ơn Dư tổng, ngày mai em sẽ trở về.]
Cô đứng ở bậc thang một hồi lâu, nhắn thêm vài câu với Dư Trình Đàm.
Phó Ngôn Châu đứng dưới bậc thang, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô.
Suốt thời gian ở trên máy bay hai người không nói một câu nào, Bạch San sớm đã cảm thấy có gì đó không đúng, cô hoà hoãn lại bầu không khí, nhỏ giọng nói: “Có lẽ giám đốc Mẫn đang báo cáo công việc với sếp.”
Phó Ngôn Châu nhìn Mẫn Hy, hỏi thư kí Bạch: “Cô ấy thăng chức làm giám đốc rồi sao?”
“…..”
Làm chồng mà lại không biết vợ mình đảm nhiệm chức vụ gì ở công ty.
Bạch San cho sếp chút mặt mũi: “Tối qua lúc Mẫn tổng tặng rượu cho tôi có nói vài câu, bây giờ cô ấy đang phụ trách hạng mục, tôi đoán có lẽ là giám đốc hạng mục.”
Phó Ngôn Châu gật đầu, không hỏi thêm.
Mẫn Hy đi xuống, vẻ thoải mái hiện rõ lên gương mặt.
Nghiêm Hạ Vũ biết trước Mẫn Hy cũng đến, sắp xếp hai chiếc xe qua đón.
Mẫn Hy không dám đi nhanh, chậm rãi bước đi, bị Phó Ngôn Châu bỏ lại ở đằng sau một khoảng.
Nghiêm Hạ Vũ tiến lên tiếp đón: “Xem ra tâm trạng không tồi.”
Mẫn Hy cười: “Tất nhiên phải có tâm trạng tốt để gặp anh rồi.”
“Ừm, không uổng cơm nhà anh cho em ăn.”
Nghiêm Hạ Vũ có một người em gái, cùng tuổi với Mẫn Hy, hai cô gái chơi cùng với nhau từ nhỏ.
Cơm nhà mình không ngon, một tuần phải có ba, bốn ngày Mẫn Hy sẽ qua nhà họ ăn cơm.
Phó Ngôn Châu đã ngồi lên chiếc xe phía trước, Mẫn Hy đi qua.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xe phía sau, lúc mở cửa xe ra lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, anh gọi Mẫn Hy: “Ngồi xe của anh đi, có chuyện muốn nói với em.”
Phó Ngôn Châu tưởng rằng Nghiêm Hạ Vũ nhờ Mẫn Hy dạy anh ta làm sao để theo đuổi người ta nên cũng không hỏi nhiều.
Chiếc xe màu đen phía trước khởi động trước, chiếc xe màu xám bạc cũng lăn bánh theo sau.
Ngồi lên xe, Mẫn Hy hỏi Nghiêm Hạ Vũ: “Có cơ mật quan trọng gì vậy? Ngay cả Phó Ngôn Châu cũng không được nghe.”
Nghiêm Hạ Vũ thận trọng mở miệng: “Gần đây anh mới nhớ ra một chuyện, hai năm trước em có hỏi anh Phó Ngôn Châu thích ai.”
Lúc đó Mẫn Hy hỏi rất trực tiếp, mặc dù anh không nói gì nhiều, nhưng đã khẳng định được sự suy đoán của cô.
Không ngờ được hai năm sau Mẫn Hy lại gả cho Phó Ngôn Châu.
Mẫn Hy nở nụ cười, mặc dù nụ cười rất tươi, nhưng ý cười trong mắt lại không có lấy bao nhiêu.
Cô thoải mái nói: “Em sẽ không để trong lòng đâu, nếu không em đã không kết hôn với anh ấy rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Đều là chuyện đã qua rồi, đừng để ảnh hưởng đến hai người.”
Mẫn Hy nói sẽ không ảnh hưởng, ngược lại dặn dò Nghiêm Hạ Vũ: “Anh đừng ở trước mặt Phó Ngôn Châu nhắc lại chuyện này, ai cũng có quá khứ, em sẽ coi như không biết chuyện gì, bắt đầu một trang mới, sau này muốn cùng anh ấy ở bên nhau, không phiền lòng về chuyện cũ.”
Chuyện giữa vợ chồng hai người, Nghiêm Hạ Vũ cũng không tiện nói nhiều.
Bánh xe lăn vào đường cao tốc, ngày càng gần với trung tâm Giang Thành, Mẫn Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chuyện với Nghiêm Hạ Vũ về Giang Thành.
Lần đầu tiên cô đến Giang Thành, số lần Phó Ngôn Châu đến đây cũng không nhiều, đếm được trên đầu ngón tay, họ không có nhà ở Giang Thành nên chỉ có thể ở khách sạn.
Nghiêm Hạ Vũ chuẩn bị cho họ phòng tốt nhất ở khách sạn Giang Cảnh, tối nay bữa tiệc bàn công việc phổ thông chuyển thành tiệc rượu, cũng tổ chức tại Giang Cảnh.
Quy mô tiệc rượu cao cấp, bày tỏ thành ý của Giang Thành hoan nghênh Phó Ngôn Châu đến đầu tư.
Chi phí của buổi tiệc đều do Nghiêm Hạ Vũ lo.
Tiệc rượu bắt đầu vào bảy rưỡi tối, Mẫn Hy vì lý do sức khoẻ nên không tới.
Phó Ngôn Châu phân phó đầu bếp nửa tiếng sau đem đồ ăn lên phòng, gọi cho Mẫn Hy một phần salad tôm tươi và một bát canh, thêm một phần hoa quả ít calo nữa.
Anh cầm đồng hồ lên, chuẩn bị đi tìm Nghiêm Hạ Vũ trước.
“Tiệc rượu rất muộn mới kết thúc, em ngủ sớm một chút, không cần đợi anh.”
Mẫn Hy vừa tắm xong đang xoa tinh dầu, ngồi trên giường xoa bóp chân mình, cô ‘ừm’ một tiếng, coi như đáp lại anh.
Giọng cô quá nhỏ, Phó Ngôn Châu không nghe thấy.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, vừa đeo đồng hồ lại vừa nhìn cô, xem cô đến khi nào mới có phản ứng.
Dây váy ngủ của Mẫn Hy rơi xuống bờ vai, cảnh xuân trong váy ngủ, từ góc độ của Phó Ngôn Châu nhìn xuống, không có gì cản trở.
Xương quai xanh và trước người cô đều có những dấu hôn do tối qua anh mất kiểm soát mà lưu lại, ga giường hỗn loạn trong căn nhà ở Thượng Hải cũng chỉ mới là chuyện của hơn mười tiếng trước.
“Có đau không em?” Anh thấp giọng hỏi.
Mẫn Hy nhấc mi, đυ.ng phải đáy mắt thâm sâu của anh, trách móc: “Anh nói xem.”
Nhìn nhau hai giây, từ đáy mắt anh đã dần dần bị d/ục vọng nhuốm lấy.
Phó Ngôn Châu tắt âm điện thoại ném qua một bên, hai tay chống xuống hai bên người cô.
Anh đột nhiên sát lại gần, Mẫn Hy theo bản năng muốn lùi lại về phía sau, không quan tâm đến chuyện mát xa nữa mà chống tay ở phía sau.
Anh nói: “Đổi cách khác khiến chân em đỡ đau.”
Mẫn Hy đầu óc mơ hồ, còn chưa hiểu được ý anh, anh đã ngậm lấy môi cô: “Lát nữa anh sẽ nhẹ một chút.”
Vết thương ở đầu lưỡi Phó Ngôn Châu vẫn chưa khỏi, không dám hôn sâu, anh chỉ hôn lên môi cô.”
Nụ hôn dịu dàng hơn tối qua, Mẫn Hy ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Trong phòng, ánh sáng còn sót lại xuyên qua khe rèm cửa chiếu vào.
Ngoài trời vẫn sáng, mọi vật trong phòng đều hiện lên một cách rõ ràng.
Ánh mắt sâu xa của Phó Ngôn Châu bắt lấy ánh mắt sáng trong của cô.
Anh vẫn cứ nhìn cô.
Cô ôm chặt cánh tay anh.
Sau đó đón nhận anh, vành tai Mẫn Hy không khỏi nóng lên.