Sáng ngày hôm sau, Di Giai đã có hai con mắt gấu trúc. Cô tức giận đấm vào bao cát, miệng thì luyên thuyên nói:- Cũng chính tại cô làm người tôi đau nhức tối ngủ không được. Bây giờ còn đâu là đôi mắt xinh đẹp của tôi nữa. Cô được lắm, cô chờ đi.
Nói xong cô tập đánh bao cát 1 tiếng. Sau đó đi lên lầu thấy đồ đến công ty làm. Hôm nay, cô mặc chiếc áo sơ mi xanh da trời kết hợp với quần kaki ống rộng màu kem. Cô cũng đã chuẩn bị mọi thứ và lên kế hoạch để tiếp cái tên Tây Sở An để thu thập bằng chứng bắt hắn.
Đến công ty cô không đi thẳng vào mà Tây nhìn đông coi xem người phụ nữ ấy có ở đây không. Cũng còn may cho cô là không thấy đâu. Cô tiến vào thì thấy trợ lí của Nhã Tinh. Cô đi lại hỏi:
- Phòng làm việc của tôi ở đâu?
- Uh ở phòng Tổng giám đốc Á.
Cô kinh ngạc hỏi lại:
- Anh nói cái gì?
- Thì bàn làm việc của cô ở phòng Doãn Tổng Á.
Cô biết chắc là Nhã Tinh làm nên cô phải giữ bình tĩnh lại. Cô hỏi trợ lí:
- Anh đi đâu thế?
- Tôi đưa hồ sơ cho phó tổng Tây.
Nghe vậy cô liền lẻo nẻo xin đi theo. Trợ lí cũng đành bất lực cho đi cùng. Bước vào phòng thì cô thấy tên Tây Sở An đang ngồi hút thuốc. Hắn cũng nhìn cô với vẻ mặt muốn dê xồm. Trợ lí thấy vậy liền nói:
- Đây là tập tài liệu của chuyến bay trong tháng này. Phó tổng có thể xem từ từ.
- Uhm, cô gái này là nhân viên mới nhìn cũng được đó.
Cô với vẻ mặt khinh Bỉ nhìn hắn rồi tiện tay gắn máy ghi âm và máy quay nhỏ ở trong phòng hắn nhân lúc hắn không để ý. Rồi cô cùng trợ lí đi ra ngoài. Tây Sở An nhìn Di Giai không rời mắt miệng thì cười gian xảo. Nhưng hắn cũng đâu có ngờ ngày tàn của mình cũng đã tới rồi.
Di Giai bước ra khỏi cửa thì liền chạm mặt Nhã Tinh với hai đôi lông mày nhíu lại. Trợ lí thấy thế thì chuồn đi trước, để lại Di Giai đứng đối mặt với Nhã Tinh. Nhã Tinh nắm lấy tay Di Giai kéo về phòng mình. Cô khoá cửa lại kéo Di Giai ngồi trên đùi mình rồi nói:
- Sao em lại vào phòng hắn?
- Tôi muốn đi đâu thì liên quan gì đến chị hả?
- Cứng đầu. Sao này không được tiếp xúc à không là không được đứng gần hắn. Biết chưa?
- Rõ. Buông tôi ra tôi còn đi làm việc nữa.
Cô lại cười yêu mị nói:
- Em còn phải làm nghĩa vụ hằng ngày của mình chứ.
Cô biết người này đã tới cơn nghiện rồi liền dùng chiêu khác nói:
- Chị tha tôi ra. Nếu làm xong việc tôi sẽ cho chị sờ thỏa thích được không?
Nghe vậy cô vui mừng nói:
- Em nhớ đó nhe.
- OK.
- Em đi làm việc nhanh đi.
- Rồi.