Hướng Hiểu Ảnh tự hỏi một lát, chậm chạp viết ra một chữ.
Cha của Tiểu Ngữ, Lâm Du cũng tò mò thò đầu sang xem: “Chị Ảnh viết gì thế, mau để em tham khảo thử với.”
Ông ấy là một giáo sư tiến sĩ ngôn ngữ học.
Lúc mấy đứa nhóc ăn sáng thì nhóm phụ huynh đã làm quen lẫn nhau, bọn họ đúng lúc tương phản với nhau, phụ huynh của các bé trai đều là mẹ nhận vai, phụ huynh các bé gái lại đều là các cha tham gia vào.
Hướng Hiểu Ảnh đưa tay giơ tờ giấy của mình lên, trên đó chỉ viết một chữ vô cùng đơn giản -- “Hoa”, bà cười cười: “Vận may của chị khá là tốt, lúc trước khi dẫn Ly Ly vào trong đó, thì đúng lúc chị nói với bé con là thích hoa.”
Bà lại nhìn về phía ống kính: “Chắc hẳn tổ chương trình không đến nỗi bảo tôi phải viết ra là loại hoa gì luôn đâu nhỉ?”
Tuy Hướng Hiểu Ảnh không tham gia show truyền hình, nhưng bà vẫn hiểu được hiệu quả cơ bản của chương trình.
Mục Đàm nhìn thấy trong nhà kính trong suốt trồng hoa của phòng đồ chơi nhỏ có bày biện một cây dương cầm: “Nhất định Tiểu Văn sẽ nghĩ xem tôi thích gì, thôi thì tôi cứ chọn lấy nhạc phổ trên cây dương cầm đó đi.”
Lâm Du cười ấm áp: “Hay là chúng ta cứ chờ coi hết đoạn video đi, rồi quyết định sau.”
Bà Cố giật mình, “Vẫn là anh thông minh hơn.”
Không hổ là giáo sư trường trung học.
Bên kia, các bé đã kết bạn rồi bắt đầu tìm quà tặng, tổ “Ngữ văn” hai người tay trong tay đi mất, còn không quên gọi cả Tiểu Dục, vốn dĩ bọn họ muốn đợi cả Tiểu Thời Ly với Cố Tiểu Trạch nữa.
Nhưng Cố Tiểu Trạch nói một câu “Tớ muốn tìm một mình thôi”.
Ly Ly cũng giơ tay nói theo sau: “Ly Ly cũng muốn một mình ạ.”
Cậu cần phải nghĩ rất lâu, tốc độ cũng rất chậm, Ly Ly không muốn làm chậm trễ tiến độ của các anh trai chị gái.
Chờ hai người “Ngữ văn” với Tiểu Dục đi rồi, Ly Ly rũ đầu, gãi bàn tay nhỏ, nghiêm túc cẩn thận nghĩ xem mẹ thích gì, nếu muốn tặng quà cho mẹ, vậy chắc chắn phải chọn thứ mẹ thích.
Ký ức của Thời Ly về mẹ vẫn còn dừng lại ở kiếp trước, mặc dù cậu quay trở về khi còn bé, ở chung với mẹ được mấy ngày, nhưng vì tuổi tác còn quá nhỏ, nên cậu cũng không giúp đỡ mẹ được cái gì cả.
Ở kiếp trước, cậu lại rất ít khi được gặp mặt mẹ mình.
Tiểu Thời Ly đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh cậu vẫn còn một người khác đang ngồi đó, mãi đến khi Cố Tiểu Trạch lên tiếng mà không hề báo trước: “Em đã nghĩ kỹ chưa nè?”
Ly Ly giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu: “Anh trai tìm món quà chưa ạ?”
Cậu đang hỏi vì sao Cố Tiểu Trạch không đi tìm món quà.