Làm sao bây giờ! Cô bé không nói nổi thành lời luôn rồi!
Tiểu Văn ngồi bên cạnh, nhanh chóng thò đầu ra, giọng điệu hoạt bát: “Chào Ly Ly nha, em có thể gọi chị là chị Tiểu Văn được không?”
Ly Ly ngẩn ngơ: “Chị Tiểu Văn ạ?”
Tiểu Văn chững chạc xoay người, đối diện với ống kính đặt sẵn trên bàn: “Mẹ ơi, sau này mẹ có thể sinh cho con một em trai giống thế này được không ạ?”
Các vị phụ huynh đang xem livestream trong studio đều không nhịn được, cười thành tiếng. Bà Cố khoan thai tới muộn, ngồi vào vị trí cuối cùng.
Phía rìa ống kính cũng xuất hiện một bóng đen nho nhỏ, chính là Cố Tiểu Trạch đeo kính râm to bản cùng với khẩu trang trẻ em. Cậu ta còn cố tình thay một chiếc áo jacket cao cổ màu đen, che chắn bản thân kín mít, không lộ chút da thịt nào, trông vừa cool ngầu vừa chảnh chọe.
Chân ngắn bước đến, xuất hiện trước ống kính.
So với mấy đứa nhỏ có ngoại hình xinh đẹp ngoan ngoãn đang ngồi bên bàn dài thì đúng là như hai thế giới. Hai cô bé tổ hợp ‘Ngữ Văn’ không nhịn được, nuốt nước bọt cái ực: “Em trai kia nhìn dữ quá chừng luôn.”
Tiểu Dục ra dáng anh lớn: “Chúng ta không thể nói em trai như vậy đâu.”
Dưới tròng kính râm, Cố Tiểu Trạch đưa mắt tìm xem chỗ ngồi của mình ở đâu. Sau khi xác định được là ở cuối bàn dài, ghế thứ năm thì cậu ta lại nhìn về ghế đầu của Tiểu Thời Ly.
Cậu ta không nói lời nào bèn đi đến bên cạnh cái ghế của mình.
“Lạch cạch!” Cố Tiểu Trạch kéo cái ghế lớn cao gấp đôi mình đi, dọa mấy đứa nhóc giật cả mình.
Cố Tiểu Trạch kéo ghế của mình đến bên cạnh Tiểu Thời Ly đang ngây người, sau đó lại rất không hài lòng đẩy tới, kéo hai cái ghế gần sát vào nhau.
Ly Ly: “Anh ơi?”
Cố Tiểu Trạch nhảy lên ghế, ngồi xuống, hỏi lại như không có việc gì xảy ra: “Làm sao thế?”
Trong tổ đạo diễn đang ngồi quay ở bên cạnh, Đường Danh cầm loa, nói về phía bàn dài: “Cố Tiểu Trạch, cháu ngồi sai vị trí rồi.”
Cố Tiểu Trạch nói như lẽ đương nhiên: “Đây chính là chỗ của cháu.”
Xác định chắc cú là sẽ thành một cái gai.
Gân xanh trên thái dương Đường Danh giật đùng đùng, bà Cố trong studio cũng cười gượng, rất chi là xấu hổ.
Đường Danh lại giơ loa cầm tay lên: “Thế cháu tháo khẩu trang, kính râm xuống đi.”
Cố Tiểu Trạch cứng người, ngồi im thin thít, bên tai ong ong lời mẹ đã dặn dò. Một lúc sau cậu ta mới không tình nguyện tháo khẩu trang xuống, lộ ra nửa dưới của khuôn mặt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi không có tiếp theo nữa.
Đường Danh tăng lớn âm lượng loa: “Kính râm nữa kìa?”
Không chờ Cố Tiểu Trạch hành động, Tiểu Thời Ly cứ như đang đi học, ngoan ngoãn giơ tay lên: “Anh trai không muốn gỡ xuống đâu ạ.”