Đó là một cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi, mặc áo bóng chày, tự mình đá bóng trên bãi cỏ.
Vì đá bóng ra ngoài lăn đến đây nên cậu mới chạy sang đây định nhặt nó lên.
Lúc bóng người lại gần, cậu bé ngồi xuống nhặt bóng thì nhận ra camera giấu trong mặt cỏ, đôi mắt đen thuần khiết yên lặng nhìn lại.
Cậu không đổi sắc mặt nhìn một lúc, đột nhiên giơ tay đánh rớt camera.
Camera đổ xuống đất nhưng vì có thảm cỏ mềm ẩm, độ cao cũng không cao như cái camera nãy Ly Ly không cần thận làm vỡ, thế nên camera hoàn hảo không hề bị hư, vẫn ghi lại rõ tất cả mọi thứ trước ống kính.
Vì rơi xuống đất nên cảnh tượng cũng bị dính bùn hơn một nữa, cũng không có ai nhặt lên, vẫn giữ cảnh tượng đất cỏ lẫn lộn trong ống kính, sau đó giọng nói mang theo cơn tức giận vang lên: “Ai đặt camera ở chỗ này thế?”
“Đi tháo ngay cho tôi.”
“Pronto (Nhanh).”
Camera nhanh chóng bị người ta mang đi, giọng cậu bé lúc xa lúc gần, cơn giận trong giọng điệu không hề giảm bớt: “Sao không ai nói với tôi chuyện này trước hả?”
Ngay sau đó màn hình tối sầm, camera bị tắt đi, video cũng dừng lại, chỉ để lại từng dòng bình luận trên màn hình: “Cậu nhóc này hung dữ quá.”
Có mấy bình luận trả lời bình luận trên: [Trái ngược hẳn với Ly Ly, một đứa ngoan bao nhiêu thì một đứa nóng nảy như ăn thuốc nổ bấy nhiêu.]
[Đáng sợ quá, sau chương trình Ly Ly có bị thằng bé bắt nạt không đấy?]
[Tôi thấy rất có thể.]
[Tổ chương trình có thể đừng sắp xếp cho Ly Ly ngoan ngoãn ở cùng thằng bé này không?]
[Trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường, cũng không sao cả, nhưng trông Ly Ly như thế, cảm giác bị bắt nạt cũng sẽ không lên tiếng.]
[Đã nghĩ đến, hu hu cháu yêu của dì, bắt đầu đau lòng rồi.]
[Liệu có thể nào không, trông thằng nhóc này không giống muốn quay chương trình giải trí cho lắm.]
…
“Cố Tiểu Trạch! Con lại đây cho mẹ!” Trong sảnh tầng một, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung giận không nói nổi, chỉ thiếu nước nhéo tai con trai mắng thôi.
Người đàn ông mặc âu phục đau đầu nói: “Bớt giận, bớt giận.”
Bà Cố giơ tay chỉ: “Anh cũng đứng đấy cho em.”
Tổng giám đốc Cố giơ tay đầu hàng, quay người vào bức tường.
Bên cạnh ông có một nhóc lùn là Cố Trạch xị mặt ra, mặt không cảm xúc đứng trước bờ tường, coi người sau lưng như gió thoảng bên tai, lưng thẳng tắp.
Một lớn một nhỏ đều úp mặt vào tường.
Bà Cố đợi một lúc mà không thấy con trai nhúc nhích gì, bực mình: “Cố Tiểu Trạch, con câm à?”
Tổng giám đốc Cố đưa cùi chỏ huých con trai, thấp giọng nói: “Tối nay bố cũng không muốn ngủ ở phòng sách đâu.”
Cố Tiểu Trạch bĩu môi, cứng đầu muốn chết.
Tổng giám đốc Cố đành phải quay lại: “Vợ ơi, lỗi của anh, lỗi của anh, anh bận quá nên quên nói chuyện này với Tiểu Trạch, anh còn đang bảo sao hôm nay một đống người đến nhà lắp camera giám sát.”