Rồi bà lại nghĩ, không đúng, cậu nhóc nhà họ Cố còn ầm ĩ hơn nhiều.
Đường Danh bước lên đón: “Chị Ảnh?”
Công viên ở trung tâm thành phố nhiều người qua lại, để tránh nhận nhầm, bà nói với giọng điệu hỏi thăm.
Bà định hẹn ở nhà hàng có phòng riêng, tính bảo mật cao, nhưng Hướng Hiểu Ảnh nói muốn đưa con trai đi dạo nên ra ngoài một chút.
Thế là chọn giữa hồ phun nước của công viên.
Hướng Hiểu Ảnh gật đầu: “Đạo diễn Đường à? Đừng khách sáo thế.”
Đường Danh vội vàng kêu “nào có”, sau đó hai người bắt tay: “Gọi tôi là Đường Danh là được.”
Hướng Hiểu Ảnh kéo tay Ly Ly: “Ly Ly, chào chị Đường đi.”
Cái dù che nắng nhỏ nhúc nhích, tiếng trẻ con non nớt mềm mại vang lên: “Mẹ ơi, bỏ ra đi.”
Hướng Hiểu Ảnh bỏ tay Ly Ly ra.
“Con cất dù đã nha.” Ly Ly là đứa bé lễ phép, cậu cất cái dù nhỏ của mình rồi mới ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn gọi: “Chào chị Đường ạ.”
Âm cuối còn kéo dài nghe càng đáng yêu hơn.
Đường Danh: “...”
Trái tim Đường Danh như tan chảy.
Đáng yêu quá rồi!
Cậu nhóc ôm cái mặc cái quần yếm màu vàng, bên trên có đính con gấu SpongeBob, mái tóc đen mềm rủ xuống hai bên gò má, đôi mắt đen láy, môi hồng răng trắng.
Vẻ ngoài trông còn giống búp bê hơn cả búp bê, đẹp tinh xảo như figure vậy.
Đường Danh nhẹ nhàng nói với giọng điệu dịu dàng: “Ly Ly? Gọi dì là được, chị thì trẻ quá.”
Ly Ly nghĩ một lúc: “Chị dì Đường ạ.”
Đường Danh cười không ngậm miệng được.
Hướng Hiểu Ảnh nhìn xung quanh: “Chúng ta ra kia ngồi trò chuyện đi.”
Đường Danh gật đầu: “Chắc Ly Ly đi cũng mệt rồi.”
Giữa công viên có nơi nghỉ chân bày mấy cái bàn gỗ, còn dựng dù che nắng, Đường Danh và Hướng Hiểu Ảnh kéo ghế ngồi xuống.
Hướng Hiểu Ảnh không bảo Ly Ly ngồi theo mà nói: “Ly Ly ra hồ phun nước chơi một lúc có được không?”
Thời Ly chần chừ khẽ gật đầu, kéo góc áo mẹ: “Mẹ sẽ ngồi đây đợi Ly Ly đến ạ?”
Khi thấy Hướng Hiểu Ảnh gật đầu, Ly Ly mới cẩn thận, chậm rãi bước đến hồ phun nước.
Trẻ con nhanh chóng bị thu hút bởi đàn bồ câu trắng đầy trời, lúc Đường Danh quay đầu lại, Ly Ly đang ngồi xổm trước một con chim bồ câu, ngắm nhìn đầy vẻ tò mò.
“Đạo diễn Đường? Chúng ta nói chuyện thôi.” Hướng Hiểu Ảnh bỏ kính râm xuống.
Đường Danh quay đầu lại, vội vàng mở cặp lấy hợp đồng ra: “Chị Ảnh, đây là hợp đồng cát xê đã định, chắc chị Phương đã cho chị xem rồi, chị thấy có chỗ nào không thỏa đáng thì có thể bàn bạc thêm.”
Hướng Hiểu Ảnh nghe xong, lật ra xem hợp đồng một lúc mới nói: “Không, cát xê nhiều hay ít không quan trọng, tôi muốn hiểu rõ hơn về cậu nhóc nhà họ Cố qua cô.”
Đường Danh ngẩn người.