Tiểu Thời Ly được mẹ dắt tay dẫn về phòng trẻ em, vừa được ẵm lên giường thì đã ngẩn ra.
Cạnh gối cậu có một con búp bê vải.
Giống hệt như con trong phòng khám mà Ly Ly đến hồi chiều, hình như là mới mua và chỉ vừa lấy ra khỏi bao bì, búp bê vẫn chưa được mặc quần áo vào.
Tiểu Thời Ly chọt chọt, búp bê vải dựa vào gối bị chọt ngã xuống: "Là mẹ mua cho Ly Ly ạ?"
Hướng Hiểu Ảnh: "Ly Ly thích không?"
Tiểu Thời Ly gật đầu trong bộ đồ gấu con: "Chích ạ."
Trong kiếp trước, bởi vì không quá thân thiết nên Thời Ly chỉ được nhận quà từ người nhà vào sinh nhật.
Nhưng thật ra đây là lần đầu Hướng Hiểu Ảnh biết Ly Ly thích cái gì, ngoài gào khóc quậy ầm ĩ thì rất hiếm khi Ly Ly bộc lộ cảm xúc khác, tỏ vẻ thờ ơ với mọi thứ mới là trạng thái bình thường.
Nhưng hai hôm trước khi Ly Ly im lặng suốt cả ngày tại nhà trẻ thì càng hiếm thấy hơn.
Tiểu Thời Ly không biết rằng mẹ vừa về nhà đã cố tình hỏi xin bác sĩ Trần đường link và chọn giao nhanh cùng thành phố.
Cậu ôm con búp bê vải đó, lông tóc của búp bê mềm mịn, Ly Ly sờ mãi.
Tiểu Thời Ly ngồi ở trên giường cố gắng mặc quần áo cho búp bê, Hướng Hiểu Ảnh sờ cái đầu đội nón gấu của Ly Ly.
Cả người Tiểu Thời Ly lắc lư khi bị sờ đầu, cậu ngẩng cái đầu đội nón gấu lên, khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi?"
Hướng Hiểu Ảnh hỏi: "Ly Ly ở nhà trẻ vui hơn hay là ở nhà vui hơn?"
Tiểu Thời Ly nghiêm túc suy ngẫm: "Trong nhà có dì làm sườn heo, còn có búp bê mẹ mua." Có lẽ bé con hơi buồn ngủ, càng nói càng chậm dần, giọng nói cũng ngày càng nhỏ, nhưng vẫn cố gắng mở mắt: "Ly Ly thích nhà hơn vì có mẹ, dì... và anh trai nữa."
Cô Tiểu Lương cũng rất tốt.
Nhưng Ly Ly thích...
Cục bột gấu ngồi trên giường bất thình lình ngã phịch xuống, Hướng Hiểu Ảnh giật cả mình, nhìn kỹ lại mới nhận ra Ly Ly đã ngủ rồi.
Con nít là thế đó, cơn buồn ngủ ập đến bất ngờ, khả năng gắng gượng lại kém, nên mỗi khi buồn ngủ là có thể ngủ ngay bất kể thời gian địa điểm.
Hướng Hiểu Ảnh duỗi thẳng tay chân đang co lại của Ly Ly, lúc Tiểu Thời Ly ngủ còn ôm búp bê vào lòng, khuôn mặt mũm mĩm kề sát mặt búp bê.
Nhìn thế này trông cậu còn đẹp hơn cả búp bê vải nữa.
Hướng Hiểu Ảnh đắp chăn cho Ly Ly, bình tĩnh ngắm nhìn một lúc rồi trong lòng đã có kết luận.
Vào thứ bảy lẫn chủ nhật, Thời Ly chẳng thấy anh mình ở đâu cả, nghe mẹ và dì nói mới biết anh trai đã sang nhà bạn chơi.
Đến hôm sau, Ly Ly mơ màng tỉnh giấc theo giờ sinh học, ngơ ngác mở mắt ra rồi lại dụi dụi.