Ngay sau đó Tiểu Thời Ly đã uống hết bình sữa.
Cùng lúc đó, Thời Trình rót cho mình hai ly sữa lớn, sau đó lại rót một ly nước để súc miệng.
Khi một lớn một nhỏ nghe dì Lưu đi đến kêu ăn cơm thì đều chịu hết nổi, bất lực nhìn món sườn heo hấp trên bàn.
Ly Ly chỉ ăn hai miếng thôi mà cái bụng nhỏ đã căng hết cỡ, Thời Trình ăn cũng chẳng bao nhiêu, cuối cùng đều do Hướng Hiểu Ảnh ăn hết.
Lúc dì Lưu dọn bát đũa, Thời Trình thuận miệng nói: "Mẹ à, hai hôm nữa con được nghỉ về nhà, mẹ đừng vứt đồ ăn mà con đem về đấy."
Hướng Hiểu Ảnh bất giác hỏi: "Sao lại được nghỉ?"
Thời Trình nhìn sang Ly Ly đang ngoan ngoãn cầm khăn giấy lau miệng: "Chưa lau sạch kìa." Sau đó anh nói tiếp: "Con thi cuối kỳ xong nên được nghỉ hè."
Hướng Hiểu Ảnh: "Lẹ thế à."
Thời Trình: "... Mẹ à, tuần trước con nói với mẹ rồi mà."
Tuần này Hướng Hiểu Ảnh bận quay phim, lại phải lo cho Ly Ly ở nhà trẻ, chuyện của tuần trước không quan trọng nên quên mất tiêu, bà đang định lên tiếng thì lại bị Thời Trình ngắt lời: "Thôi đi, lần nào cũng vậy."
Ly Ly ngồi trên ghế trẻ em ở giữa hai người, vừa rồi cậu ăn rất chậm, trên cổ có quấn yếm ăn nên không để rơi cơm và nước canh.
Nghe Thời Trình nói vậy thì ngẩn ra, không biết có phải đang nói mình không nữa.
Thấy hình như anh trai và mẹ sắp cãi nhau, Ly Ly bèn vươn tay vẫy khăn giấy: "Anh ơi, lau miệng giúp Ly Ly với."
Thời Trình đang hơi giận lập tức im lặng, nhíu mày nhìn sang Ly Ly ngồi trên ghế trẻ em, dùng khăn giấy lau sạch nước canh dính trên miệng cậu đang vùi mặt vào chén cơm.
Chàng trai nhỏ giọng nói "bẩn chết đi được", nhưng khi đối diện với ánh mắt đen láy long lanh của Ly Ly thì lại nhẹ tay đi.
Bé con khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Thời Trình nhướng mày, quăng khăn giấy đi.
Hướng Hiểu Ảnh nhìn thấy hết cảnh này rồi như có điều suy nghĩ. Trước đây khi nhà trẻ cho nghỉ, bà cũng thường thuê một dì chăm sóc cho Ly Ly, dù vậy bà vẫn thường về thăm Ly Ly từ đoàn phim.
Không yên tâm với người ngoài là một chuyện, bệnh tình của Ly Ly lại là một chuyện.
Nhưng bác sĩ Trần nói tình trạng của Ly Ly đang dần chuyển biến tốt, nếu Thời Trình có thể phụ chăm sóc em trai vào kỳ nghỉ thì mối quan hệ giữa hai đứa sẽ không còn xa lạ đến thế nữa.
Còn cả chuyện Ly Ly đến nhà trẻ nữa.
Hiếm khi Hướng Hiểu Ảnh cảm thấy đau đầu khó nghĩ.
Sau khi ăn tối xong, Ly Ly được đưa đi tắm. Trong số quần áo mà Hướng Hiểu Ảnh mua cho cậu có rất nhiều bộ đồ ngủ hình động vật, hôm nay Tiểu Thời Ly được hóa thành một chú gấu con màu nâu, sau mông có một cái đuôi tròn ngắn, lúc đi sẽ lắc lư nhẹ.