Trời Trình nhướn mày: “Ai nói là anh lừa người cơ, không phải chỉ là bình sữa thôi à?” Anh khịt mũi coi thường chuyện này.
Hướng Hiểu Ảnh đứng ở trong góc, nhìn Ly Ly được Thời Trình dắt vào trong mới thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh bà là dì Lưu vừa đi mua đồ ăn về: “Bà cứ yên tâm đi, tôi thấy hai đứa nhỏ này thân nhau lắm đấy.”
Sự mệt mỏi giữa hai lông mày của Hướng Hiểu Ảnh dường như đã giảm bớt mấy phần: “Hình như Thời Trình và Ly Ly đều thích ăn sườn.”
Món sườn hấp sẽ không nêm quá nhiều gia vị, chỉ bỏ vài miếng cải bẹ và hành hoa, Thời Trình có thể một mình ăn cả đĩa.
Dì Lưu cười nói: “Mua rồi, mua rồi đây, để tôi đi làm luôn.”
Bên trong phòng.
Thời Trình bế Ly Ly lên ghế chơi game, đặt Coca lên bàn, mở hộp sữa bột ra, múc mấy muôi lớn rồi nhanh chóng đổ vào trong bình sữa của Ly Ly. Anh cân nhắc một lúc rồi lại múc một thìa, đổ lại vào hộp.
Anh đi đến chỗ máy đun nước, do dự một chút. Giữa nước nóng và nước lạnh, anh đã chọn nước nóng.
Bình sữa rất dày, là chất liệu cách nhiệt nên Thời Trình không nhận ra điều không ổn. Sau khi khuấy đều thì đặt vào tay Thời Ly: “Uống đi.”
Mặc dù Thời Ly xuyên về thời bản thân còn bé, suy nghĩ trở nên non nớt nhưng kiến thức đời sống cơ bản vẫn phải có.
Cậu không cầm: “Cái này không uống được.”
Thời Trình không tin: “Sao không uống được?” Anh nghi ngờ mở bình ra, đổ vào mồm mình một ngụm. Không ngờ sữa vừa chạm vào miệng đã bị bỏng đến mức xuýt xoa, anh gắng nuốt xuống rồi mắng thầm mấy chữ.
Ly Ly không nghe được rõ tiếng.
Thời Trình rót sữa trong bình vào cốc của anh rồi lại múc mấy thìa sữa bột, đổ thêm nước nóng, rồi thêm ít nước lạnh vào, lần này anh tự nếm thử trước.
Ly Ly ngơ ngác nhìn thời Trình đổ sữa trong bình đi, khó hiểu kêu: “Anh trai ơi?”
Quá ngọt.
Thời Trình cố chấp, không nói lời nào lại pha thêm bình nữa.
Lần này quá nhạt.
Thời Trình cũng tự rót cho mình hai cốc sữa đầy, lần đầu cảm thấy khối não thông minh của anh phải làm chuyện đơn giản như này mà mãi không xử lý được, không được nha.
Thời Ly im lặng ôm hộp sữa bột, giơ hai tay lên: “Anh trai ơi, hướng dẫn sử dụng này.”
Thời Trình: “...”
“Biết rồi.”
Anh xị mặt, đáp một tiếng.
Lần thứ tư, Thời Trình làm theo hướng dẫn, từng bước, từng bước pha được một bình sữa. Nếm thử vị xong thở một hơi dài nhẹ nhõm. Anh đắc ý đặt lên trước mặt Thời Ly, tỏ vẻ thoải mái: “Uống đi.”
Ly Ly đói bụng hơn nửa giờ, cuối cùng mới được ăn.