Thời Ly ngơ ngẩn ngồi nghe, không hiểu sự xuất hiện của mẹ trong chương trình thì có liên quan gì đến mình, nhưng thay vì tiếp tục suy nghĩ cậu duỗi tay sờ sờ bụng mình.
Đói rồi.
Sức ăn của con nít không nhiều, hơn nữa khi Thời Ly xuyên đến lại đang là thời gian ăn trưa của các bạn nhỏ, mơ mơ màng màng ăn một chút, sau đó bắt đầu tiếp nhận ký ức trong đầu, còn chưa về đến nhà bụng đã sôi ùng ục.
Cậu tựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, không biết bao giờ mới về tới nhà.
Bởi vì trời đổ mưa, nhiệt độ trong và ngoài xe có chút chênh lệch, Thời Ly hà hơi lên cửa sổ xe, dùng tay viết chữ “ùng ục” lên cửa kính.
Sau đó nghiêm túc suy nghĩ thì xóa đi chữ “ùng ục”, lại hà hơi thêm lần nữa viết một chữ “đói”.
Hình như cậu thật sự đã trở nên ngu ngốc mất rồi, có một số từ cậu thậm chí còn quên mất cách viết.
Bụng nhỏ của Ly Ly kêu lên rất đúng lúc.
Người lớn tạm dừng cuộc trò chuyện, lúc này Hướng Hiểu Ảnh mới chú ý tới Thời Ly đang cúi đầu tò mò nhìn nơi phát ra tiếng động -- bụng nhỏ của cậu.
Sau đó xoa xoa nó.
Hướng Hiểu Ảnh: “Ly Ly đói rồi hả?”
Thời Ly chỉ vào chữ mình viết trên cửa sổ, rất nghiêm túc gật gật đầu, trong cổ họng còn bắt chước tiếng bụng kêu: “Ùng ục ùng ục --”
Hướng Hiểu Ảnh bật cười, làm tài xế tăng tốc.
Chờ về tới nhà họ Thời, mưa đã tạnh, Thời Ly cầm theo chiếc dù nhỏ, bước cao bước thấp, cẩn thận tránh đi những vũng nước trên đường.
Hướng Hiểu Ảnh định nhắc nhở Ly Ly nhưng nhìn thấy những hành động của cậu thì vô thức dừng lại, nuốt xuống lời định nói.
Ở nhà, Dì Lưu đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu, chỉ đợi nhà họ Thời về dùng bữa, trước khi vào nhà Hướng Hiểu Ảnh còn mời chị Phương: “Ở lại ăn bữa cơm rồi đi.”
Chị Phương xua tay: “Không cần, không cần đâu, chờ lát nữa Ly Ly...” Nói chưa xong cô đã thở dài: “Chị suy nghĩ thêm đi nhé, nếu em ở đây chị sẽ không tập trung được.”
“Chị Ảnh, em về trước đây.”
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi.
Thời Ly đã chạy tới cửa, kiễng chân bấm chuông “ding dong ding dong”, chiếc chuông cửa rất thấp vì nó được thiết kế cho trẻ em sử dụng, kiểu dáng của nó đã rất cũ, ngoại trừ thường xuyên thay pin thì hầu như không có gì thay đổi.
Bởi vì các anh chị của Thời Ly cũng đều đã dùng qua.
Hướng Hiểu Ảnh đẩy cửa ra, dì Lưu đã nhanh chóng lau tay chạy tới: “Ly Ly về rồi sao?”
Thời Ly thoáng nhìn qua nhưng không nhớ đây là ai, nắm góc áo của mẹ, núp sau lưng bà, thò đầu nhỏ ra nhìn lén.
Sau đó cậu mới từ từ nhớ ra, người này là dì Lưu đã xin nghỉ về quê khi cậu học trung học, dì Lưu ngày nào cũng lén lút cho cậu ăn thêm cơm, cằn nhằn cậu quá gầy, muốn cậu ăn nhiều thịt vào.
Thấy Thời Ly núp sau lưng Hướng Hiểu Ảnh, dì Lưu cũng đã quá quen với chuyện này, không thèm để ý, bà ấy chỉ cười và nói: “Chị Ảnh, đồ ăn làm xong rồi, có món canh đậu hũ bóng cá yêu thích của chị nữa đó.”
Thời Ly được dắt vào, phát hiện sảnh lớn trống rỗng, trong phòng ăn không một bóng người.
Tay của Hướng Hiểu Ảnh bị kéo lại, Ly Ly ngẩng đầu nhìn bà, hơi bối rối hỏi: “Không có bạc”
Tốc độ nói của con nít chậm rì rì, âm cuối kéo hơi dài, nghe không được rõ ràng, nhận ra mình đã nói sai, cậu liền nghiêm túc sửa lại: “.... người.”
Hướng Hiểu Ảnh bế Ly Ly lên đặt vào ghế trẻ em: “Ba con đi công tác rồi, các anh chị còn phải đi học, cuối tuần mới được về.”
Thời Ly đưa ba lô và dù của mình cho mẹ, gật đầu và “Ồ~” trong hoang mang.
Dì Lưu đem thức ăn nóng hổi lên.
Thời Ly nhìn đồ ăn trên bàn mà đói bụng, thấy trên bàn còn có món sườn non và canh trứng mà cậu thích, mắt cậu liền sáng lên.
Đứa nhỏ háo hức đến nỗi đung đưa cặp chân ngắn của mình, gõ bàn chờ cơm.
Thời Ly đợi mãi, nhưng đợi mãi cũng chỉ thấy trên bàn ăn trẻ em của bình nhiều thêm một bình sữa, là sữa bột dì Lưu mới pha, ấm nhưng không nóng.
Cậu sửng sốt cầm bình sữa trên tay, nóng ruột muốn đứng lên: “Dì, bát của con!”
Bởi vì quá sốt ruột nên nói không rõ chữ.
Cậu giật mạnh góc áo của dì Lưu, sau đó chỉ vào bát cơm trước mặt mẹ, chậm rãi nói: “Con không có bát.” Phải mất một lúc dì Lưu mới hiểu ý Thời Ly muốn nói, băn khoăn không biết có nên lấy bát cho Thời Ly hay không, nên hỏi: “Chị Ảnh?”
Hướng Hiểu Ảnh nhìn Thời Ly đang hoang mang, nhỏ giọng nói: “Lấy cho thằng bé một cái bát, nhưng đừng lấy bát sứ, nếu vỡ sẽ khiến Ly Ly bị thương.”
Dì Lưu cầm một chiếc bát nhỏ màu cam tới.
Bên dưới còn có một miếng lót chống trơn trượt, dán chặt vào bàn ăn nhỏ trước mặt Thời Ly, cậu sờ thử thành chén mới biết nó được làm bằng nhựa.
Trước kia Thời Ly đã từng nuôi mèo, lúc cậu cho mèo ăn cũng dùng loại bát dành cho thú cưng này.
Cậu cảm thấy rất lạ bởi vì một đứa trẻ mười tháng tuổi bình thường đã có thể cai sữa, khoảng một tuổi đã có thể ăn thêm một ít cơm nhuyễn, nhưng mà Thời Ly hiện giờ ba tuổi vẫn chỉ uống sữa bình.
Thời Ly đã đói đến mức cầm bình sữa hút liền mấy hơi.
Đợi một hồi lâu, phát hiện người lớn không định xới cơm gắp đồ ăn cho cậu, cậu lại bắt đầu khua tay: “Mẹ, cơm.”
Hướng Hiểu Ảnh nói: “Xới cho thằng bé một chút thôi.”
Dì Lưu xới cho Thời Ly nửa bát cơm, còn hỏi cậu muốn ăn cái gì.
Thời Ly nói muốn ăn sườn non, còn có đậu hũ trong canh bong bóng cá, lại nhờ dì múc cho một muôi canh trứng to chan vào cơm.
Cậu cầm thìa cho trẻ em, dằm đậu hũ chung với canh trứng, trộn đều, rồi mới xúc từng thìa để ăn, ăn đến hai má căng phồng lên.
Thời Ly chăm chú ăn cơm, không chú ý tới hai người lớn bên cạnh lâu lâu lại căng thẳng nhìn cậu, khi cậu gặm xong sườn non còn sẽ ngoan ngoãn bỏ xương lại trên bàn ăn, nhìn thấy cảnh này hai người bên cạnh không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hướng Hiểu Ảnh không thể không tin những gì cô giáo Tiểu Lương đã nói hôm nay, về việc Thời Ly ngoan ngoãn ăn trưa ở trường mẫu giáo.
Điều này quá hiếm gặp.
Không có gào khóc, không có quơ tay hất đổ chén xuống đất. Vì những chuyện như vậy nên bà cũng chỉ còn cách cho con uống sữa mỗi ngày.
Rốt cuộc hôm qua Ly Ly còn đang uống sữa bình thường, hôm nay tự nhiên không còn muốn uống nữa.
Bữa tối trôi qua không có tí nguy hiểm nào.
Cơm nước xong không bao lâu, Hướng Hiểu Ảnh lấy ra hộp đựng thuốc đã được chia sẵn, vì Ly Ly còn nhỏ nên bác sĩ Trần kê thuốc với liều lượng nhỏ, một viên thuốc bình thường sẽ được chia thành một nửa hoặc một phần tư để Ly Ly uống.
Mấy viên thuốc đã được chia thành từng phần, đựng trong hộp đựng thuốc nhỏ, Hướng Hiểu Ảnh vẫy tay: “Ly Ly, đến đây, tới giờ uống thuốc rồi con.”
Thuốc? Thuốc gì?
Thời Ly giật mình, cậu nhón chân, nằm bò lên mặt bàn nhìn mấy bình thuốc.
Tên tiếng Anh phức tạp xen kẽ với chữ Hán, vẫn còn một chút hiểu biết phổ thông về cuộc sống nên Thời Ly có thể nhận ra những loại thuốc này không phải thuốc cảm hay thuốc hạ sốt bình thường.
Vậy đó là thuốc gì?
Thời Ly chậm rãi suy nghĩ, chẳng lẽ là thuốc trị bệnh tâm lý hay sao? Nhưng mà cậu xuyên lại đây vẫn còn phải trị bệnh hay sao?
Hướng Hiểu Ảnh kiên nhẫn chờ Ly Ly đáp lại, trước đây mỗi lần chuẩn bị uống thuốc Ly Ly đều sẽ bắt đầu gây rối, nhưng bây giờ cậu chỉ nằm bò trên bàn nhìn, so sánh với trước kia, tình hình tốt hơn nhiều.
Một lúc lâu sau, Thời Ly mới giật giật góc áo của mẹ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lên, nhỏ giọng, có chút nũng nịu của trẻ con nói: “Mẹ, Ly Ly có thể không uống thuốc không ạ?”
Cậu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Ngày mai con cũng sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.”
Tay cầm bình thuốc của Hướng Hiểu Ảnh hơi hơi run rẩy, im lặng một hồi mới cười nói: “Nhưng mẹ không muốn thấy Ly Ly khóc.”
Thời Ly ôm lấy chân mẹ: “Con sẽ không khóc, Ly Ly sẽ nghe lời mẹ nói.”
Rất ngoan rất ngoan.
Một tiếng “cạch”, hộp thuốc trong tay Hướng Hiểu Ảnh không cẩn thận rơi xuống đất, thuốc đã được chia sẵn bên trong hộp cũng vương vãi khắp sàn, bà hoàn hồn, gượng cười: “Thật xin lỗi, mẹ không cố ý.”
Bà ngồi xổm xuống nhặt thuốc trên sàn lên.
Không ngờ “một chiếc bánh mềm thơm mùi sữa” lại tự nhào vào trong ngực, Thời Ly đưa đôi tay ngắn ngủn sờ lên mắt của mẹ, lau khóe mắt: “Mẹ đừng khóc.”
Hướng Hiểu Ảnh sửng sốt, giọng nói khàn khàn: “Được rồi, được rồi.” Bà vỗ lưng nhỏ của Thời Ly, vẻ mặt hơi rối rắm, cuối cùng nhắm mắt hạ quyết tâm. “Vậy hôm nay Ly Ly không cần uống thuốc.”
Thời Ly hiểu.
Hôm nay không cần uống, ngày mai thì không chắc.
Hướng Hiểu Ảnh nhặt thuốc trên sàn quăng vào thùng rác, đưa Thời Ly lên lầu tắm rửa thơm tho sạch sẽ.
Con nít luôn luôn buồn ngủ rất sớm, giấc ngủ cũng dài, mỗi tối 8 giờ Ly Ly đã ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Thời Ly thay một bồ đồ ngủ khủng long màu xanh lá cây bằng lông, mềm mại, trên mông còn có một cái đuôi, lắc lư theo mỗi bước đi.
Giường cậu ngủ là một chiếc cũi em được đặt làm riêng, xung quanh có thành bảo vệ, cậu được bế vào không lâu đã ôm gấu bông nhỏ của mình chìm vào giấc ngủ.
Thời Ly ngủ rất yên tĩnh, không ngáy.
Hướng Hiểu Ảnh ngồi ở mép giường nhìn một lúc, sau đó tắt đèn ngủ, ra khỏi phòng, đứng ở hành lang một hồi mới gọi điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi: “Bác sĩ Trần, hôm nay tôi không cho Ly Ly uống thuốc.”
Còn chưa nói hết lời, một giọng nói nghiêm túc đã vang lên bên tai bà: “Chị có biết tự ý ngừng thuốc sẽ có tác dụng phụ gì không?”
Hướng Hiểu Ảnh không nhịn được nói: “Nhưng hôm nay Ly Ly thật sự rất nghe lời. Bác sĩ Trần, anh không nghe cô giáo nói hôm nay cháu không khóc cũng không quậy nữa hay sao? Cháu còn tự mình ăn cơm, chịu ở yên một chỗ cả buổi chiều, tôi cũng không thể tin được.” Bà che mặt nói: “Ly Ly.... sẽ sớm khỏi bệnh phải không?”
“Tôi nghiêng về khả năng bệnh đã trở nặng hơn.” Bác sĩ Trần bất đắc dĩ nói: “Mẹ của Ly Ly, xin hãy quan sát thêm vài ngày nữa.”
“Đừng mềm lòng.”