Một tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc xe vẫn chưa chịu dừng lại. Triệu Gia Hân hết ngáp ngắn ngáp dài rồi lại đặt tay lên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường. Dương Hạo Nhiên lái xe quá chậm, so với tốc độ của một chiếc xe ô tô, chậm đến nỗi cô cảm tưởng như hắn chỉ chạy hơn năm mươi ki lô mét một giờ. Bực mình, Triệu Gia Hân quay sang Dương hạo Nhiên:
- Này, Dương Hạo Nhiên! Anh mới có bằng lái hay sao mà lái xe chậm vậy? Còn chậm hơn tôi khi đi xe máy nữa.
Anh ta nhún vai tỏ vẻ vô tội, miệng còn ngân nga vài câu hát vu vơ. Không phải anh đi chậm vì không đi xe không thạo, mà là anh muốn đi chậm để có thời gian bên cô nhiều hơn. Không biết từ bao giờ, Dương Hạo Nhiên ấy lại phải đi làm trò trước một người con gái nữa.
- Chậm hơn cô đi xe máy á? Vậy chứng tỏ là cô
đi quá ẩu tả rồi. Còn vượt cả ô tô nữa.
- Anh bị điên à? Ý tôi là anh đi chậm đó.
- Cô yên tâm, còn lâu mới đến giờ. Tôi đi chậm nhưng đi cẩn thận. Lỡ đâu có việc gì xảy ra lại mất công bị cô báo oán.
Dù là thích ở bên cô thật nhưng Dương Hạo Nhiên đâu có cái gan mà nói ra sự thật ấy. Anh chỉ đành lái sang một câu chuyện khác.
Triệu Gia Hân bĩu môi, lẩm bẩm điều gì đó. Hắn biết cô đang không hài lòng với thái độ của mình. Hừ, rõ ràng người lôi xềnh xệch cô lên xe là anh ta cơ mà, sao bây giờ lại nói chuyện như kiểu cô nhờ anh ta không bằng vậy.
- Nếu đã sợ tai tiếng như vậy thì lần sau phải suy nghĩ trước khi kéo người ta lên nhé.
- Dù gì cũng có muộn đâu, cô sợ gì?
- Không sợ, nhưng cái eo tôi đau hết rồi đây này. Với tốc độ này của anh thì đến tối chắc tôi cũng không đến mà ăn một bữa mất.
Dương Hạo Nhiên liếc nhìn cô một cái nhưng lại không nói gì. Tay trái anh giữ vô lăng, tay phải tìm công tắc. Nhấn một cái, anh ta tắt điều hòa, nhấn một cái nữa, mui xe từ từ mở ra. Gió lùa vào trong làm mái tóc cô tung bay trước gió.
Triệu Gia Hân hít thở một cái thật sâu, cảm nhận cái sự mát mẻ này, tâm trạng cô trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.
- Từ từ ngồi cảm thụ đi. Bởi đây có thể là cơ hội lần đầu cũng như lần cuối cô được ngồi trên chiếc xe sang trọng như vậy đó.
- Xì! Đồ tự cao!
Cô cằn nhằn, anh ta lại nói tiếp:
- À, tôi quên mất là cô có Cửu Châu nhỉ. Hắn giàu như vậy, đương nhiên là cô có cơ hội đi nhiều rồi.
Triệu Gia Hân không nhìn vào mắt Dương Hạo Nhiên. Ánh mắt cô mông lung nhìn ra hai hàng cây ven đường. Nhìn từ chỗ này có cảm giác như không phải là chiếc xe của họ đang di chuyển mà là con đường phía trước tự chuyển động tới chỗ của họ.
- Thích sao? Nếu muốn thì đến mà sống cùng Cửu Châu.
Giọng cô không lạnh không nhạt, cũng không rõ là đang vui hay đang buồn.
- Tôi không thích nam nhân. Vả lại, bổn thiếu gia không thiếu tiền cũng chẳng thiếu xe, cần gì phải dựa dẫm vào ai chứ.
Cô quay sang, nhìn anh ta với một nụ cười khó hiểu, rồi gật gật vài cái lại quay ra ngoài tiếp tục công cuộc ngắm cảnh của mình.
Triệu Gia Hân cảm thấy chủ đề này có thể dừng
lại được rồi. Nếu tiếp tục khơi sâu, có thể vô tình sẽ chạm vào lòng tự tôn của cô, có thể sẽ làm cô tự ái. Trái tim cô rất mỏng manh, cô không thể chịu nổi những phút giây yếu lòng nào nữa.
Bầu trời cao rộng, xanh màu nước biển. Buổi chiều, nắng không quá gay gắt, chỉ nhè nhẹ. Gió thổi, mây bay, thời tiết như vậy làm cho con người ta cảm giác muốn khép chặt đôi mi lại.
Hai mắt Triệu Gia Hân lim dim, cô tựa đầu vào ghế, gương mặt hơi hướng lên trời. Dưới tác động của ánh sáng khiến cho hai mắt cô thêm híp chặt lại. Hàn mi cô nặng trĩu, khi không thể trụ nổi nữa thì từ từ khép lại, một màu tối đen hiện ra trước mắt. Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ngợi gì cả, tiếng gió thổi vù vù bên tai, Triệu Gia Hân dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ vô vàng.
Một lúc sau.
- Này, Triệu Gia Hân, sao cô không nói gì hết vậy? Cô im lặng làm tôi rất khó chịu đấy. Này, ê cô ngủ rồi à?
Thấy người phụ nữ bên cạnh bỗng nhiên im lặng bất thường, Dương Hạo Nhiên có chút khó chịu. Gần hai tiếng đồng hồ cầm vô lăng làm tay anh ta mỗi nhừ. Dương Hạo Nhiên quan sát xung quanh một chút, tìm một chỗ trống để đậu xe. Đến một đoạn đường vắng gần một chiếc hồ lớn, không có người qua lại, Dương Hạo Nhiên đi chậm lại rồi đậu xe ở bên bờ sông. Anh ta nhìn đồng hồ trên tay, bốn giờ kém mười lăm phút, vẫn còn sớm, anh định sẽ ở đây nghỉ ngơi một lát.
Xong xuôi, Dương Hạo Nhiên xoa xoa cổ tay, vươn vai xoay người một chút cho đỡ mỏi, rồi nhìn sang cô gái bên cạnh.
- Này, cô ngủ thật à? Người gì mà dễ ngủ như vậy chứ? Chậc chậc, Triệu Gia Hân cô có biết ngủ bên cạnh một người đàn ông là rất nguy hiểm không? Lại còn ăn mặc ít như vậy nữa chứ.
May cô, người đàn ông đấy là anh chứ không phải là một lão già da^ʍ ô hay là một anh chàng háo sắc. Cô may đấy, nếu không đã bị ăn sạch từ lúc lên xe rồi.
Dương Hạo Nhiên gãi đầu, rồi tự nhiên bật cười ngây ngốc. Anh sao vậy chứ, sao lại nghĩ đến ba cái chuyện linh tinh này chứ. Thật buồn cười.
Anh nhìn cô một lát, nghĩ ngợi điều gì đó rồi cởϊ áσ khoác của mình đắp lên người cô. Tuy vậy, anh ta vẫn thấy chưa đủ. Dương Hạo Nhiên nhấn công tắc đậy nắp xe lại. Lập tức, chiếc xe đóng mui. Anh ta bật điều hòa, chỉnh cho nhiệt độ vừa phải, đủ ấm. Xong xuôi, mới yên tâm mở cửa xuống xe.
Dương Hạo Nhiên muốn để cô ngủ một lát. Vì thế, anh để cô lại một mình trong xe, còn mình xuống ngắm cảnh nước non. Bờ sông là một thảm cỏ màu xanh rêu, tươi tốt, sạch sẽ, anh không ngại bẩn mà ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh kia.
Mặt hồ trong vắt, êm đềm, lăn tăn gợn sóng. Hồ rất rộng, chẳng thể nhìn thấy được bờ bên kia. Hơi nước từ mặt hồ phả ra, hơi âm ấm, lại thêm cơn gió mát thỉnh thoảng chạy ngang qua khiến cho cơ thể Dương Hạo Nhiên lúc thì cảm nhận được hơi nóng, lúc thì cảm thấy được cái lạnh giữa mùa hè.
Hồ nước êm ả đến thế, lại làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy. Tay anh quơ quơ xung quanh, tìm sỏi. Sỏi ở đây không quá to, nhưng cũng tầm vừa, bằng một đốt ngón tay, đủ để anh ném một lực xa.
Dương Hạo Nhiên vung tay, ngay lập tức, mặt hồ vang lên nhưng tiếng "tõm" to nhỏ đều có, những vòng tròn trong hồ bắt đầu hiện lên. Tự dưng, anh cảm thấy tâm trạng vui vẻ lạ thường. Lâu lâu không chơi cái trò trẻ con này, bây giờ tự dưng chơi lại, lại cảm thấy vui vui, cả một thời thơ ấu như ùa về trong phút chốc.
Biết thế, anh lại ném thêm một hòn sỏi nữa, rồi lại thêm một hòn nữa. Càng ném lại càng thấy hăng, càng ném càng thấy thú vị, những vòng tròn lớn nhỏ hiện ra trên mặt hồ trông thật vui mắt, tiếng lõm bõm trông thật vui tai. Đã quá! sống trong khu đô thị sầm uất, với những thứ hiện đại, tiện ích, con người lại dần quên mất những thú vui tầm thường, nhỏ bé như vậy. Để rồi khi gặp lại, những trò chơi tuổi thơ ấy lại khiến cho ta bùi ngùi xao xuyến, lưu luyến không thôi.