Khúc nhạc đám cưới du dương êm ái, sảnh tiệc mang phong cách châu Âu sang trọng, xa hoa.
Phương Hinh mặc một chiếc váy cưới màu trắng được đặt làm riêng ở Paris, cùng bố cô chậm rãi bước đến lễ đài tuyên thệ.
Chú rể đứng trước lễ đài tuyên thệ tên là Hàn Mặc, là người đứng đầu một gia tộc tài phiệt có tiếng ở thành phố H, là người đàn ông trong mộng mà hàng ngàn phụ nữ ở thành phố H muốn lấy làm chồng nhất.
Ánh đèn rực rỡ bao phủ xung quanh anh, phác họa khuôn mặt anh tuấn tựa như tượng thần Hy Lạp cổ đại, dáng người cao lớn vạm vỡ có thể so sánh với người mẫu nổi tiếng thế giới, khí chất quý tộc bẩm sinh có một không hai.
Phương Hinh là thiên nga trắng nổi tiếng trong giới múa ba lê, không chỉ có làn da trắng nõn, ngoại hình xinh đẹp mà còn có thân hình hạng nhất, người ta đều nói vũ công gầy gò nhưng cô lại có đôi chân như trong truyện tranh, eo rắn nước, khuôn mặt thanh lịch và bộ ngực sữa đầy kiêu hãnh.
Đương nhiên, chỉ dựa vào điều kiện bên ngoài tuyệt vời và địa vị xã hội của bản thân, Phương Hinh không thể gả cho Hàn Mặc.
Quan trọng nhất là Phương Hinh năm nay mới 21 tuổi, dịu dàng, hiểu chuyện, cử chỉ tao nhã, không chỉ sinh ra trong một gia đình trí thức mà kinh nghiệm trong tình yêu cũng sạch như nước.
Hàn Mặc là mối tình đầu của cô.
Hôn lễ kết thúc thành công tốt đẹp dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, Phương Hinh trở lại phòng nghỉ và ngồi sụp xuống trước gương trang điểm, xoa xoa đôi má căng cứng vì cười của mình.
Cô mơ ước được gả vào hào môn, vượt qua hôn lễ vất vả rườm rà, sau này chỉ còn lại cuộc sống giàu sang phú quý không lo ăn lo mặc.
Đây luôn là niềm hạnh phúc mà cô mong muốn.
Phương Hinh vuốt ve chiếc nhẫn cưới kim cương to như quả trứng chim bồ câu, trong đôi mắt cong cong khẽ mỉm cười.
“Cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa, một giọng nam ấm áp truyền đến tai Phương Hinh...
“Bà chủ, tôi là Nhan Đào.”
Nhan Đào là trợ lý đắc lực của Hàn Mặc, hai người là anh em tốt chơi từ nhỏ đến lớn.
“Mời vào.” Phương Hinh từ trên ghế đứng dậy, gió lạnh mùa đông từ cửa sổ thổi vào, làm cô có chút choáng váng, vốn không giỏi uống rượu, cô theo bản năng xoa xoa huyệt thái dương, thân thể hơi chao đảo.
“Bà chủ, cô không sao chứ?” Nhan Đào kịp thời đỡ Phương Hinh, giọng điệu ân cần: “Hàn tổng có việc phải quay lại tập đoàn để giải quyết, tôi sẽ đưa cô về nhà trước, sau đó thay cô và Hàn tổng tiễn khách.”