[Dom/Sub] Tiên Sinh

Chương 2

Vẫn giống như trước, Hai Mươi Ba không trả lời ngay mà đến 9 giờ tối mới nhắn lại cho cậu: [Nói thẳng suy nghĩ của cậu ra đi.]

Đoàn Dao bị sự thẳng thắn của hắn làm cho nghẹn cả họng, thật ra cậu cũng không có suy nghĩ gấp gáp gì cho cam. Cậu có mong muốn được thử một lần với hắn, nhưng chắc là cũng có nhiều người đến tìm hắn lắm đây.

YaoYao check it out: [Tôi muốn hỏi một câu trước có được không?]

Hai Mươi Ba: [Hỏi đi.]

YaoYao check it out: [Anh sẽ có rất nhiều Bối à?]

Hai Mươi Ba: [Chỉ chọn mình cậu trong số năm người thôi, tôi không có nhiều tinh lực đến vậy, không chấp nhận được 1vN thì có thể yên tâm.]

YaoYao check it out: [Chọn tôi ư?]

Đoàn Dao được ưu ái mà vừa mừng vừa lo.

Hai Mươi Ba: [Ừm, dáng đẹp.]

Đoàn Dao sửng sốt.

YaoYao check it out: [Sao anh lại biết?]

Hai Mươi Ba: [Không phải cậu mới đăng một tấm ảnh chụp bóng lưng chơi bóng rổ vào hai ngày trước à? Cậu cũng đâu để chế độ hạn chế không cho tôi xem.]

YaoYao check it out: [Ồ, được rồi, vậy chúng ta cần phải làm gì? Tìm hiểu nhau trước đã hay là?]

Hai Mươi Ba: [Cậu học ở Bắc Kinh à?]

YaoYao check it out: [Ừm.]

Hai Mươi Ba: [Tôi đang đi công tác, khoảng chừng một tháng nữa sẽ về, nếu cậu đồng ý thì chúng ta dạy dỗ qua mạng trước.]

Đoàn Dao khá thận trọng với việc xác định quan hệ nhanh đến mức này. Cậu ấn vào vòng bạn bè của đối phương nhìn thử, có cài giới hạn (bài viết) trong vòng 3 ngày, mà ba ngày gầy đây hắn cũng không đăng gì lên vòng bạn bè.

Đoàn Dao thở dài, lại quay qua gõ chữ tiếp: [Tôi muốn một tấm ảnh của anh có được không? Ảnh bóng lưng giống tôi là được.]

Hai Mươi Ba: [Cậu mê mặt đẹp à?]

Đoàn Dao trợn trắng mắt: [Chẳng phải vì dáng tôi đẹp anh mới trả lời tôi sao?]

Hai Mươi Ba gửi meme cười haha qua: [Không thích chụp ảnh lắm, nếu mê mặt đẹp hẳn cậu sẽ không thất vọng với tôi đâu.]

Đoàn Dao khá thất vọng, nhưng dù sao chỉ là dạy dỗ qua mạng, hắn cũng chỉ mới nhìn thấy bóng lưng mình thôi, có ảnh hay không cũng chẳng có gì to tát. Đúng là cậu bị mê mặt đẹp thật, nhưng có thể gác lại đến khi gặp mặt mới kích hoạt.

Cậu là con trai, nếu có chịu thiệt cũng chẳng thể nào nghiêm trọng quá được. Trước đó, người Bối trong nhóm đã bị lừa rất nhiều tiền, nhưng cậu thấy cũng có một phần trách nhiệm của Bối đó nữa, cậu tự cảm thấy mình sẽ không mắc lừa.

Với lại cậu cũng rất muốn tiếp xúc với giới này, cậu không định tiếp tục dựa vào video spanking để tạm thời tự “an ủi” nữa. Cậu muốn tự mình trải nghiệm thử xem sao, nếu không hợp thì cũng tiện ngăn chặn tổn hại đúng lúc.

YaoYao check it out: [Được, tôi đồng ý.]

Và thế là hành trình dạy dỗ qua mạng của Đoàn Dao và Hai Mươi Ba đã chính thức bắt đầu.

Lúc mới đầu thật ra Đoàn Dao cũng không mấy tin tưởng hắn, nhưng cậu đã có cái nhìn khác về Hai Mươi Ba chỉ sau một tuần. Hắn là một Chủ mạnh mẽ mà lại dịu dàng, đồng thời cũng rất nghiêm khắc cứng rắn. Hơn nữa chắc là hắn đã đi làm từ rất lâu rồi, có đôi khi gọi điện với hắn, cậu có thể nghe thấy tiếng hắn đang lái xe, hoặc thỉnh thoảng ở trong tình huống không thể không nói chuyện vài ba câu với người khác.

Hai Mươi Ba: [Yaoyao là tên thân mật của cậu à? Yao nào vậy?]

YaoYao check it out: [Dao.]

Đoàn Dao nghĩ một hồi, chỉ là một cái tên mà thôi, chắc sẽ chẳng sao đâu nhỉ? Thế là cậu lại gõ chữ: [Đoàn Dao là tên tôi.]

Hai Mươi Ba: [Nói cho tôi biết cái trước là được.]

Đoàn Dao hiểu ý hắn, hắn đang bảo vệ quyền riêng tư của cậu, Đoàn Dao không nén được nụ cười trên môi.

Hai Mươi Ba đổi chủ đề: [Thật ra cậu tìm tôi là vì cậu là sinh viên, cần có người đốc thúc cậu học đúng không?]

Đoàn Dao mím môi, gửi một meme gật đầu qua.

Hai Mươi Ba: [Thành tích học kỳ trước ra sao? Rớt môn rồi à?]

Lông mày Đoàn Dao nhảy dựng lên: [Đâu có.]

Hai Mươi Ba: [Chụp màn hình gửi bảng điểm qua cho tôi.]

Tim Đoàn Dao bắt đầu đập nhanh hẳn: [Hả?]

Hai Mươi Ba: [Web trường các cậu không đăng tải thành tích điện tử à?]

YaoYao check it out: [Có.]

Hai Mươi Ba không cho cậu phản kháng: [Chụp màn hình.]

Lòng Đoàn Dao cuống cuồng lên, chụp kiểu gì bây giờ! Sao mà chụp được? Kỳ trước cậu trượt ba môn lận!! Đúng lúc não cậu nhảy số nên lỡ nói dối mất rồi.

Đoàn Dao ngẩn ra một lúc rồi đi chụp màn hình, sau đó, cậu cắt mấy môn bị trượt đi rồi ghép lại thành một ảnh gửi qua cho Hai Mươi Ba.

Qua hai phút Hai Mươi Ba mới trả lời cậu: [Học tài chính mà không thi Toán kinh tế à? Đại học không học tiếng Anh sao?]

Mặt Đoàn Dao trắng bệch, ngay sau đó, Hai Mươi Ba đã gọi qua.

Cậu cầm chìa khóa và điện thoại ra khỏi ký túc xá, định đi vào rừng cây nhỏ vắng người (để nghe).

Cậu thấp thỏm nhận cuộc gọi.

Giọng của Hai Mươi Ba rất trầm, không nghe ra là giận hay vui: “Đoàn Dao.”

Đoàn Dao cảm thấy sự áp lực của tiếng gọi này đang xuyên thẳng qua điện thoại, nó dồn nén khiến cậu không thở nổi. Cậu hắng giọng rồi mới trả lời, nhưng tiếng vẫn rất nhỏ.

“Tiên sinh.” – Ngón tay Đoàn Dao túm chặt lấy quần.

“Cho cậu một cơ hội nữa, kỳ vừa rồi có trượt môn hay không?”

Đoàn Dao nức nở: “Trượt ạ…”

“Mấy môn?” – Hai Mươi Ba không cho cậu cơ hội tạm dừng.

Rất nhanh Đoàn Dao đã lạc cả giọng: “Ba môn ạ.”

Ở đầu bên kia, Hai Mươi Ba im lặng một lúc, Đoàn Dao căng thẳng nghe ngóng động tĩnh phía bên hắn. Cậu nghe thấy một tiếng “Tách” vang lên, đó là tiếng bật lửa, quả nhiên, ngay sau đó Hai Mươi Ba đã thở ra một hơi, giọng hắn càng thêm trầm, còn mang theo sự tức giận rõ rệt: “Cho tôi một lý do vì sao nói dối.”

Đoàn Dao thở gấp: “Tôi, tôi phản xạ theo bản năng, vừa gửi qua đã thấy hối hận."

Hai Mươi Ba cười một tiếng: “Thật không? Cắt bớt ảnh chính là sự hối hận mà cậu nói đó sao?”

Đoàn Dao cảm thấy hắn cười còn khiến cho cậu nhũn chân hơn so với lúc vừa rồi.

“Tôi xin lỗi…”

“Cậu vừa mới yêu cầu tôi giám sát cậu học hành, nhưng chưa đến một phút đã nói dối chuyện thành tích rồi. Cậu nói xem, tôi có thể tin lời nào của cậu đây?”

Đoàn Dao vừa muốn mở miệng, Hai Mươi Ba lại nói: “Còn nữa, tôi không thích nghe lời xin lỗi, đã làm sai thì nên thế nào?”

Đoàn Dao đứng dưới tán cây, căng thẳng đến mức đi tới đi lui, cậu hít sâu một hơi, đáp: “Hẳn là nhận sai, sau đó… nhận trừng phạt.”

Hai Mươi Ba: “Ừ.”

Ban đầu Đoàn Dao không hiểu ý hắn, sau khi ngẩn ra một lúc mới vội vàng nói: “Tiên sinh, tôi sai rồi, tôi không nên nói dối.”