Nữ Tướng Quân Và Tiểu Phúc Thê

Chương 10: Đồng tính

Phủ Tô quốc công.

"Tỷ tỷ!" Không có bất kỳ dấu hiệu hay hạ nhân nào đến báo mà Tô Tụ Yên đã trực tiếp đẩy cánh cửa phòng của Tô Thường Cần, nàng đã quen việc tùy tiện không chút câu nệ này rồi.

Nhưng điều đó lại khiến cho Tô Thường Cần đang chuẩn bị nghỉ ngơi bị dọa giật mình, không khỏi oán trách một tiếng: "Lớn như vậy rồi sao không có chút quy tắc nào vậy, sau này muội vào trong cung thì phải làm sao."

"Tỷ tỷ, muội không muốn vào trong cung đâu!" Mặt Tô Tụ Yên không kiên nhẫn, ôm chặt cánh tay nàng.

Tô Thường Cần cười, nhìn ra vấn đề: "Có phải buổi tối cha lại trách mắng muội không?"

Tô Tụ Yên cúi đầu đá chân, giọng điệu không sao cả: "Muội không thèm quan tâm đâu, tại sao ai nấy đều chen chúc rách mặt đi làm thϊếp của Hoàng đế già đó vậy, để rồi biệt khuất cả đời..."

"Suỵt suỵt..." Tô Thường Cần nghe vậy vội vàng bịt miệng Tô Tụ Yên đồng thời nhìn xung quanh, mặc dù không có ai nhưng phải cẩn thận mới được: "May đây là trong phủ, nếu nói ở bên ngoài thì sẽ bị bắt đó, sao muội lại có thể nói Thánh thượng như vậy chứ."

Tô Tụ Yên giật khóe môi, trả lời lại: "Dù sao cho dù cha đánh chết muội, muội cũng sẽ không tham gia tuyển tú, muốn muội vào cung, muội thà đi chết"

Tô Thường Cần vỗ vỗ nàng: "Đừng có hở cái là nói chữ chết." Sau đó chuyển lời, trong ánh mắt đầy sự chiều chuộng người muội muội này: "Được rồi được rồi, muội nói tỷ tỷ nghe xem, buổi chiều đã đi đâu một mình khiến nha hoàn vội đến xoay vòng tròn vậy."

Nói đến cái này ánh mắt Tô Tụ Yên không kìm được mà sáng ngời, bỗng chốc nhớ đến ai đó, vội vàng nắm lấy tay tỷ tỷ hỏi: "Tỷ có biết tam tiểu thư Thẩm gia không?"

"Tam tiểu thư Thẩm gia..." Tô Thường Cần thì thầm, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Là tam tiểu thư của Thẩm Đô ngự sử Thẩm đại nhân sao?"

"Có lẽ vậy." Giọng điệu Tô Tụ Yên không dám chắc chắn, bình thường nàng không nghe ngóng chuyện quan, chỉ biết ăn uống chơi bời nên nàng chưa nghe nói qua những tiểu thư khuê cát chưa bao giờ ra khỏi cửa.

"Hình như có nghe đến một chút, chẳng phải gần đầy đã gả cho Tư Mã tướng quân rồi sao?" Tô Thường Cần dừng lại, bỗng nhiên lại hỏi: "Sao bỗng nhiên muội lại nhắc đến cái này?"

Tô Tụ Yên có chút không được tự nhiên, ấp úng che giấu, trong giọng điệu có chút lạc lõng: "Ồ….. xem ra đã thật sự thành thân rồi."

"Muội nói gì?" Tô Thường Cần không nghe rõ.

"Muội nói hôm nay muội đi ngang qua tiệm phấn son, thấy mấy chữ trên thẻ bài trước cửa rất đẹp nên ghé vào trong xem xem, không ngờ lại là nàng ta." Tô Tụ Yên nói.

"Thấy sao, đẹp không?" Bỗng nhiên Tô Thường Cần trở nên rất nhiều chuyện giống như cố ý trêu chọc nàng vậy.

"Đương nhiên... đương nhiên là đẹp." Tô Tụ Yên lắp bắp trả lời.

"Đẹp hơn tỷ tỷ sao?" Tô Thường Cần lại hỏi, trong ánh mắt mang theo ý cười xấu xa.

"Đương nhiên." Tô Tụ Yên vội đổi giọng: "Đương nhiên là không đẹp bằng tỷ tỷ, tỷ tỷ là mỹ nhân đệ nhất kinh thành mà."

Tô Tụ Yên là tỷ tỷ ruột của nàng, xem nàng lớn lên từ nhỏ, cho nên nàng động đầu ngón tay là Tô Thường Cần có thể đoán ra tám chín phần suy nghĩ của nàng rồi.

Muội muội này của nàng ấy có thể có chút đặc thù ở phương diện tình cảm, từ nhỏ đã không thích chơi với con trai, chỉ thích theo đuổi những cô gái xinh đẹp, tuổi càng lớn càng cấm kỵ với chuyện kết thân nên Tô Thường Cần cũng mở một mắt nhắm một mắt, nàng ấy cũng đứng về phía muội muội đối với chuyện vào cung.

Nhưng...

Biểu cảm của Tô Thường Cần lập tức trở nên nghiêm túc, nói từng chữ giống như là đang dặn dò nàng gì đó: "Người ta là người đã có phu quân, muội nên biết duy trì chừng mực như thế nào chứ?"

Tô Tụ Yên có chút bối rối, bỗng chốc đỏ mặt: "Tỷ tỷ... tỷ có ý gì vậy, Tụ Yên không hiểu lắm, cái đó có chút muộn rồi, muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, muội đi trước đây!" Nói xong nàng hoảng hốt chạy lảo đảo ra ngoài như một làn khói.

.......

Đêm này ngủ không được ngon giấc, cũng không thấy ác mộng, tóm lại cứ luôn tỉnh giấc, không biết bóng đen trước giường là thật hay là ảo giác mà mỗi lần Thẩm Chiêu Tuyết muốn cố gắng mở mắt nhìn xem rốt cuộc là gì thì lại chẳng có gì cả, cứ lặp lại như vậy khiến cả người của nàng đều mệt mỏi.

"Tiểu thư, tiểu thư."

Hình như âm thanh của Thụy Thu vọng đến bên vành tai, Thẩm Chiêu Tuyết thăm dò tính chậm rãi mở mắt ra, qua một lúc mới thích ứng được ánh sáng ở trước mắt.

Nàng tự ngồi dậy: "Giờ nào rồi?"

"Bẩm tiểu thư, vừa đến giờ thìn." Giọng nói vừa dứt, Thụy Thu đưa chiếc khăn làm ướt đã vắt ráo nước cho nàng: "Tiểu thư lau chút đi, trán của người đều đổ mồ hôi rồi, là gặp ác mộng sao?"

Thẩm Chiêu Tuyết đưa tay nhận lấy, có chút hoảng loạn: "Không có."

"Vậy có lẽ là do thuốc mê của đêm qua, tiểu thư bây giờ người cảm thấy cơ thể đỡ hơn chưa?" Thụy Thu quan tâm hỏi.

Thẩm Chiêu Tuyết mím môi cười: "Ta không sao, thu dọn rồi đến tiệm thôi."

"Hả?" Thụy Thu nghe vậy rất không hiểu: "Vẫn muốn đi sao, đêm qua xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy tiểu thư vẫn là nên nghỉ ngơi ở trong phủ đi, hôm nay trong tiệm cứ để Tiểu An quản lý đi."

"Ta cũng không thể vì một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng được, đi ra ngoài tóm lại vẫn là đi ra ngoài, chẳng phải sao?" Lời của Thẩm Chiêu Tuyết khiến Thụy Thu không cách nào phản bác lại được, với lại nàng là chủ tử, bản thân chỉ là nha hoàn, dù nàng ấy có khuyên thế nào đi nữa thì cũng không thể dịch chuyển suy nghĩ của tiểu thư được.

Sau khi rửa mặt trang điểm xong, Thẩm Chiêu Tuyết dẫn Thụy Thu chuẩn bị rời đi, ai ngờ giây phút vừa bước ra khỏi cửa phòng tướng quân cũng bước ra khỏi

phòng nàng ấy, thời gian vừa vặn, Thẩm Chiêu Tuyết cứ nghĩ giờ này thường ngày tướng quân đã sớm đến trường huấn luyện rồi.

"Tướng quân." Thẩm Chiêu Tuyết khom người.

"Chào tướng quân." Thụy Thu vội vàng hành lễ.

Tư Mã Vân nhìn về phía bên này, chỉ trả lời đơn giản mấy chữ: "Miễn lễ."

Một lát sau thấy dáng vẻ bọn họ đang muốn rời đi, bỗng nhiên Tự Mã Vân lại gọi lại: "Phu nhân muốn ra ngoài sao?"

Thẩm Chiêu Tuyết mỉm cười, trả lời với giọng điệu tự nhiên nhẹ nhàng: "Đúng vậy, trong tiệm còn có việc."

....... Tư Mã Vân rũ mắt, hai mắt thâm sâu khó lường chỉ là khóe mắt hơi liếc qua, giọng điệu thử hỏi: "Nhất định phải đi sao?"

Thẩm Chiêu Tuyết ngây ra: "..." Lập tức cho nàng ấy một đáp án kiên định: "Nhất định phải đi."

Tư Mã Vân nghe vậy thu lại tầm mắt quay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Ta sẽ phái mấy thị vệ đi theo phu nhân."

Nói xong thì không còn bóng dáng khiến câu "Không cần" của Thẩm Chiêu Tuyết bị mắc nghẹn lại nơi cổ họng.

Không ngờ ngay sau đó lại khiến Thụy Thu kích động ôm lấy cánh tay của nàng nói: "Tiểu thư tiểu thư, tướng quân đang quan tâm người đó, tảng băng tướng quân lại có mặt chu đáo ân cần như vậy sao!"

Thẩm Chiêu Tuyết vốn cảm thấy có chút bất ngờ, lại bị Thụy Thu lắc như vậy một hồi càng khiến mặt nàng phiếm hồng phát sốt.