Vốn hôm nay tiệm phấn son của Tư Mã gia ra các bài hạ giá ba phần đã thu hút không ít phu nhân dừng chân đến xem, bây giờ lại thêm nhị tiểu thư của nhà Tô quốc công mua không ít đồ trở về, lúc đi ra ngoài còn thuận miệng nói với những người kia một câu: "Đều vào trong xem xem đi, không những rẻ mà còn là đồ tốt nữa."
Ngay lúc này mọi người đều điên cuồng xông vào, nữ nhân luôn có nhu cầu cao ở phương diện ăn diện làm đẹp, không còn quan tâm đến có phải là sát tinh hay không, nhị tiểu thư Tô quốc công người ta không sợ thì bọn họ còn kiêng kỵ gì chứ.
Tiểu An đến đây đã năm nữa chưa từng có lúc bận rộn như vậy, xem ra hôm nay nhờ phúc của thiếu phu nhân và nhị tiểu thư Tô gia rồi.
Thẩm Chiêu Tuyết ngồi sau bức bình phong nghe động tĩnh ở bên ngoài, nàng không hề lộ diện vì như vậy mới có thể khiến những phu nhân đó yên tâm tiêu tiền, con người luôn tự lừa mình dối người, đặc biệt là lúc dính đến lợi ích của bản thân, bọn họ sợ tin đồn trên người của Thẩm Chiêu Tuyết nhưng lại không kìm được đồ vật có giá tốt mê hoặc.
"Tiểu thư người thật lợi hại, mới một lúc mà đã có nhiều khách nhân tiến vào." Thụy Thu không kìm được mà nói.
"Vẫn là nhờ Tô tiểu thư giúp đỡ." Thẩm Chiêu Tuyết thì thầm, vừa nãy lúc tính tiền nàng đã đưa ra chủ ý với Tiểu An, nếu như lúc đi ra ngoài Tô tiểu thư có thể nói giúp một câu thì sẽ giảm giá một nữa tất cả những món đồ mà nàng ta mua.
Hết một ngày việc làm ăn của tiệm có thu nhập cao nhất trong hai mươi năm trở lại đây, những món đồ đã để lâu ở trong tiệm cũng được phá giá một nửa, lúc này thân thể Thẩm Chiêu Tuyết có chút mệt, cánh tay và vai đều cảm thấy tê nhức, không tự chủ được mà giật giật cho đỡ mỏi.
Thụy Thu nhìn sắc trời bên ngoài: "Tiểu thư đã muộn rồi, hay là chúng ta về phủ đi"
"Còn chút nữa là xong." Thẩm Chiêu Tuyết không ngẩng đầu lên, lại nói: "Bảo Tiểu An đi trước đi, không cần đợi chúng ta."
"Vâng tiểu thư." Thụy Thu tìm thấy Tiểu An, vỗ vỗ hắn đang ngủ say trên bậc thang trước cửa ra vào: "Hì, ngươi có thể đi rồi."
Tiểu An giật mình bừng tỉnh: "Cái gì cái gì, sao vậy."
Thụy Thu kiên nhẫn ngồi xổm xuống: "Tiểu thư nhà ta nói ngươi có thể trở về trước."
"Thiếu... thiếu phu nhân vẫn chưa về sao?" Tiểu An ngáp một cái rất buồn ngủ.
Thụy Thu mím môi: "Ta đã khuyên rồi, tiểu thư nói phải làm xong việc hôm nay mới được, ngươi không cần quan tâm cứ về sớm nghỉ ngơi đi."
"Thiếu phu nhân đúng là chăm chỉ."
"Đương nhiên rồi, nàng ấy rất nghiêm túc, ta nhìn thấy còn đau lòng đấy."
Thụy Thu và Tiểu An nói chuyện một hồi mới tiến vào, lúc này Thẩm Chiêu Tuyết sớm đã ngáp liên tục nhưng vẫn chống cự làm xong chút chuyện cuối cùng, mặc cho Thụy Thu khuyên như thế nào cũng vô ích.
Lúc này Thẩm Chiêu Tuyết miễn cưỡng lộ ra ý cười: "Dù sao trở về cũng ngủ một mình nên không sao cả."
"Tiểu thư..." Thụy Thu cũng không biết nên nói gì mới an ủi được, chỉ có thể ở bên cạnh nàng thôi.
Tư Mã Vân trở về từ trường huấn luyện, lúc về đến trong viện thì vô tình phát hiện một mảng tối om không có chút ánh sáng nào, nên chỉ đành gọi tên sai vặt trong phủ đến hỏi.
Tên sai vặt sợ đến run rẩy: "Thiếu phu nhân nàng ấy... nàng ấy vẫn chưa về phủ."
"Đi đâu rồi?" Tư Mã Vân lại hỏi, mang theo sự uy nghiêm.
"Tiểu nhân không biết, sáng sớm thấy quản gia và phu nhân nói chuyện, có lẽ là quản gia biết."
Tư Mã Vân vốn không rảnh quan tâm đến, nàng tự trở về sương phòng tự thắp nến, ánh trăng bên ngoài cửa sổ đã dâng lên cao, mà cách vách chính phòng tối om lạnh lẽo, không biết tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy khó tả, cảm giác không yên tâm.
Chớp mắt đã đến đêm khuya, phía bên Thẩm Chiêu Tuyết cũng coi như xong việc, nàng gọi Thụy Thu đến thổi hết tất cả ngọn nến ở đó, khóa cửa tiệm lại sau đó đi ra ngoài. Cửa tiệm trên con phố đã không còn ánh đèn, chỉ có Di Hồng viện nơi cuối con đường là vẫn còn ồn ào náo nhiệt, tay Thụy Thu cầm đèn đỡ cánh tay tiểu thư dẫn nàng cẩn thận đi về phía trước.
"Tiểu thư người xem đã muộn như vậy rồi, ta bảo người trở về sớm một chút người không nghe, đêm hôm khuya khoắt vắng tanh khiến cho người ta sợ hãi đó." Thụy Thu vừa đi vừa nhìn xung quanh, sờ sờ cánh tay lạnh lẽo.
"Không sao, chúng ta đi chậm cũng sẽ về đến nhà thôi." Thẩm Chiêu Tuyết an ủi nàng.
Cũng chính ngay lúc này bỗng trước mặt bọn họ xuất hiện mấy kẻ bịt mặt trong tay đều cầm côn, nhìn có vẻ không thiện lành gì.
Thụy Thu ngay lập tức chắn trước mặt Thẩm Chiêu Tuyết: "Các người là ai, các người muốn làm gì!"
"Xin lỗi, thu tiền người thôi, hỗn đãn, xông lên cho ta!"
Lời nói vừa dứt kẻ bịt mặt dẫn đầu đã vung côn lên mục đích nhằm vào Thẩm Chiêu Tuyết phía sau Thụy Thu, nàng may mắn tránh được nhưng chung quy sức lực của bản thân khó có thể đối đầu với những người này.
Thụy Thu bị hai kẻ bịt mặt chặn lấy, nàng vùng vẫy hét lên: "Các người không biết tiểu thư nhà ta là tướng quân phu nhân sao, đυ.ng đến Tư Mã tướng quân, các người đều không có kết cục tốt đâu."
"Tư Mã tướng quân? Ha, hắn là cái thá gì chứ." Kẻ bịt mặt tuyên bố, lấy ra một chiếc khăn bịt vào mũi của Thẩm Chiêu Tuyết, lúc này thân thể của Thẩm Chiêu Tuyết mềm nhũn không còn chút sức lực.
Lúc này mấy kẻ bịt mặt đó kéo bọn họ vào con hẻm nhỏ, một trong số đó đề nghị: "Lão đại, tư sắc nữ nhân này không tồi, hay là..."
Thụy Thu khϊếp sợ, nàng liều mạng vùng vẫy: "Các người muốn làm gì, ngươi không được phép đυ.ng vào tiểu thư nhà ta, ta sẽ liều mạng với các ngươi."
"ồn ào, ồn chết đi được, làm ả ngất đi!"
Lúc kẻ bịt mặt dẫn đầu đưa tay chảy nước dãi chuẩn bị sờ vào khuôn mặt của Thẩm Chiêu Tuyết thì bỗng nhiên có người xuất hiện phía sau hắn bỗng chốc đá hắn bay xa mười mấy mét.
Người đó bỗng phun máu ra, ánh mắt Thụy Thu sáng lên, kêu to một tiếng: "Tướng quân!"
Những người khác nghe thấy vậy cũng không dám hỗn láo nữa, xoay chân bỏ chạy còn không quên dẫn theo lão đại bị trọng thương của bọn họ, Tư Mã Vân mặt lạnh vốn không dự định bỏ qua cho bọn họ, lúc đang muốn đuổi theo thì Thụy Thu bò đến trước mặt Thẩm Chiêu Tuyết, khuôn mặt lo lắng: "Tướng quân người mau xem tiểu thư đi!"
Bước chân đang muốn lao ra của Tư Mã Vân dừng lại, chỉ đành quay đầu ngồi xổm xuống kiểm tra Thẩm Chiêu Tuyết một lượt: "Chỉ là thuốc mê bình thường, trở về trước đi."
Nói xong nàng bế Thẩm Chiêu Tuyết lên đi về phía trước, Thụy Thu vội vàng đi theo một bên đồng thời không quên quay đầu nhìn đằng sau, nhưng những người đó sớm đã chạy mất bóng rồi.
"Không biết tiểu thư có sao không." Thụy Thu lo muốn chết, bước đi của Tư Mã Vân ở phía trước rất lớn khiến Thụy Thu đi theo rất mệt.
"Những người vừa nãy là ai?" Tư Mã Vân mặt lạnh hỏi, giọng nói nhiễm mấy phần phẫn nộ.
Thụy Thu bất lực lắc đầu: "Không biết, sau khi ta và tiểu thư ra khỏi tiệm không bao lâu thì đυ.ng phải đám người đó, nhưng hình như bọn họ sớm đã có ý đồ nên chỉ công kích một mình tiểu thư."
Chỉ là Tư Mã Vân không hề có chút manh mối đơn giản nào.
Thẩm Chiêu Tuyết vẫn còn có chút ý thức, thuốc mê đó chỉ là khiến nàng mất đi sức lực mà tinh thần vẫn còn tỉnh táo, chỉ là nói chuyện có chút khó khăn, nàng cố mở miệng mấy lần để nói bản thân phát hiện được gì đó nhưng vẫn là từ bỏ.
Lúc này nàng vẫn cảm nhận được cái ôm ấm áp rộng lớn đang bao phủ bản thân mình, chặt chẽ rất có cảm giác an toàn, lúc ngẩng mặt lên có thể nhìn thấy được góc nghiêng anh tuấn lạnh lùng của tướng quân, là tướng quân đã cứu nàng...
Giây phút này rất yên lòng.
Đêm khuya về phủ, đâu ngờ lúc vừa bước chân vào cửa lớn lại đυ.ng phải Tư Mã Bá Dật.
"Cha." Tư Mã Vân ngây ra.
"Tham kiến lão gia." Thụy Thu lập tức hành lễ.
Tư Mã Bá Dật không nói tiếng nào, ánh mắt dần dần dịch chuyển về phía Thẩm Chiêu Tuyết trên tay của Tư Mã Vân, không tự chủ ho mấy tiếng rồi có biểu cảm nghiêm túc: "Con qua đây, lão phu có chuyện muốn nói."
Tư Mã Vân không nói gì, chỉ có thể đặt Thẩm Chiêu Tuyết xuống, nghe tiếng đám nha hoàn lập tức tiến đến đỡ lấy Thẩm Chiêu Tuyết, Tư Mã Vân quay sang nói với Thụy Thu: "Các ngươi mau dẫn phu nhân vào trong."
"Vâng tướng quân." Thụy Thu cũng không biết lão gia tìm tướng quân có chuyện gì, cũng không dám tò mò, dẫn tiểu thư trở về nghỉ ngơi mới là chuyện chính.
Chính sảnh yên tĩnh, tất cả hạ nhân lui xuống chỉ để lại hai cha con bọn họ.
"Chuyện này là do lão phu làm không đúng nên dẫn đến sai lầm lớn ngày hôm nay"
"Cha biết là được." Tư Mã Vân lạnh lùng trả lời.
Tư Mã Bá Dật thở dài một tiếng: "Không đúng, cũng hy vọng con có thể nhớ kỹ, con và nó là không thể nào, cũng không được phép có tâm tư gì, đó chính là đại nghịch bất đạo đó."
"Đương nhiên con hiểu, nếu cha không còn gì nói nữa vậy con đi trước đây." Giọng điệu Tư Mã Vân lạnh lùng giống như thái độ của nàng đối với chuyện này vậy.
"Ai, con..." Tư Mã Bá Dật vội vàng đứng dậy nhưng Tư Mã Vân đã quay người bước lớn biến mất khỏi chính sảnh.
Thẩm Chiêu Tuyết được đỡ về phòng, nằm trên giường một lúc hình như sức lực đã có chút hồi phục.
"Tiểu thư người cảm thấy sao, Thụy Thu đi gọi đại phu nhé."
"Không cần đâu Thụy Thu." Bỗng nhiên Thẩm Chiêu Tuyết có thể nói chuyện: "Ta nghỉ ngơi một lúc là ổn."
Thụy Thu ngồi trước giường nắm lấy bàn tay của Thẩm Chiêu Tuyết, khuôn mặt lo lắng: "Hôm nay thật sự dọa chết ta rồi!"
Thẩm Chiêu Tuyết mím môi cười, sắc mặt trắng bệch: "Đồ ngốc."
Nước mắt Thụy Thu rơi lã chã xuống mặt đất, khóc càng thêm lớn: "Là Thụy Thu lo lắng cho tiểu thư mà, nếu như tiểu thư có chuyện gì thì Thụy Thu cũng không sống nữa."
"Được rồi đừng khóc nữa, khóc mất phấn son thì không đẹp nữa đâu." Thẩm Chiêu Tuyết từ từ đưa bàn tay lên an ủi nàng.
Tư Mã Vân trở về nghe thấy tiếng khóc ở trong phòng, lập tức đi qua nhìn thấy tình hình bên trong qua cánh cửa sổ, tay đưa lên tính đẩy cửa dừng lại trong không trung một hồi lâu, do dự bất định sau đó lại thu tay về, đứng ở trước cửa một hồi sau đó quay người lặng lẽ trở về sương phòng của mình.