"Tiểu thư, người thật sự muốn nhận lấy..." Thụy Thu có chút lo lắng, lời nói còn chưa dứt thì đã bị Thẩm Chiêu Tuyết giành trước.
"Thụy Thu, quay lại dọn dẹp một chút, lát nữa thì đi theo ta tới cửa hàng xem." Giọng điệu của nàng bình tĩnh mà kiên quyết, lộ ra vẻ không cho phép từ chối.
"...." Thụy Thu cắn môi dưới, không thể làm gì hơn mà nói: "Vâng, thưa tiểu thư"
Ở đất nước của bọn họ, các quan chức có thể được có nghề phụ. Ngoại trừ các sản nghiệp lũng đoạn thuộc sở hữu đất nước thì có những quan chức tài sản không thua kém gì thương gia, im ỉm phát tài, những truyền thống này đã sớm kéo dài được mấy trăm năm, cửa hàng phấn nước này là do lão tổ mẫu đã mất nhiều năm mở ra, cho tới nay thì vẫn luôn được giao cho người phụ nữ truyền thừa của Tư Mã gia tiếp nhận quản lý. Thế nhưng ở thế hệ Tư Mã Vân từ nhỏ đã được đàn ông dạy dỗ, còn nhỏ đã bị đưa ra bên ngoài trưởng thành, trong nhà thì vẫn còn lại hai lão thái gia Tư Mã Xung và Tư Mã Bá Dật, làm sao mà đồng ý đảm đương công việc kinh doanh của cửa hàng đồ dùng của phụ nữ được, những năm nay thì vẫn luôn để cho quản gia tùy tiện quản lý, công việc làm ăn càng ngày càng sa sút, đã sớm nhập không bằng xuất, đáng tiếc lão gia nể tình cửa hàng mà lão phu nhân khi còn sống đã dốc lòng chăm sóc nên vẫn luôn không nỡ lòng đóng cửa nó.
Mỗi tháng dùng bổng lộc tiền bạc mình nhận được để bù vào tổn thất của cửa hàng, thật chẳng dễ dàng gì mới chờ được tới lúc thiếu gia trong nhà lấy vợ, quản gia cuối cùng mới đem những quyền lợi này giao lại cho thiếu phu nhân, bản thân tuổi tác đã cao cũng coi như là thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thẩm Chiêu Tuyết quay trở về thay sang một bộ quần áo bình thường, trời ban ngày tháng tư, khí trời dần trở nên ấm áp, quần áo hơi rườm rà mặc trên người cũng nên được thay ra, lại thay một chiếc váy dài thoải mái, nhẹ nhàng hoa văn màu xanh nước biển kết hợp với váy địa vọng tiên.
Ngay sau khi xe ngựa trong phủ ra ngoài, Thụy Thu ngồi ở một bên xốc rèm cửa lên một chút để kiểm tra tình hình ở bên ngoài rồi thành thực báo cáo với nàng.
"Tiểu thư, trên đường thật náo nhiệt."
Thẩm Chiêu Tuyết ngồi yên lặng không nói một lời.
"Tiểu thư, hình như chúng ta tới rồi, có phải là tiệm đó không nhỉ?" Thụy Thu duỗi tay ra chỉ chỉ, cùng lúc đó thì đánh xe cũng dừng xe ngựa lại, Thẩm Chiêu Tuyết liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định là đúng.
"Chúng ta đi xuống thôi."
Đứng trước cửa cửa hàng thì mới có thể cảm nhận được sự hoang vắng, cũng không phải là nói trang hoàng không tốt, những cửa hàng khác ở bên cạnh đều đông như trẩy hội, mà nơi này trước cửa còn có thể giăng lưới bắt chim, gần như là không có khách đến.
"Tiểu thư ơi, xem ra việc kinh doanh của nơi này không phải kém bình thường đâu nhỉ."
"Ấy, đó không phải là tướng quân phu nhân sao? Thẩm gia Tam tiểu thư à, thứ sao chổi mồ côi đó!"
"Mọi người đừng tới cửa hàng đó, sẽ tổn thọ đấy."
"Nhanh nhanh, đi xa một chút, đi xa một chút"
"....."
"Tiểu thư, những người này thật là quá đáng, để ta thay người dạy cho bọn họ một trận." Vừa nói, Thụy Thu đã xắn tay áo lên, Thẩm Chiêu Tuyết nhanh chóng ngăn cản nàng: "Thôi bỏ đi, trước tiên vào xem xem đã."
"Đón chào thiếu phu nhân!"
Bọn họ vừa mới bước vào thì đã có người thi lễ.
"Ngươi là..." Thẩm Chiêu Tuyết hỏi.
"Thưa thiếu phu nhân, ta là cửa hàng trưởng thay mặt cho nhóm người." Gã sai vặt nói rồi sờ sờ đầu, vô cùng không tự tin: "Thế nhưng ta chỉ được nửa vời, không ra thể thống gì, quản gia cũng thấy ta đã từng tạm thời làm cửa hàng trưởng nên mới tạm thời kéo ta lên."
Thẩm Chiêu Tuyết như đã hiểu rõ mà gật gật đầu, nàng khẽ mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Vậy ngươi đã làm bao lâu rồi, xưng hô như thế nào nhỉ?"
"Bẩm thiếu phu nhân, người cứ gọi ta là Tiểu An là được rồi, ta đã làm cửa hàng trưởng thay mặt cho nhóm người được một tháng rồi."
"Tiểu An, sau này có thể sẽ làm phiền ngươi rồi, ta mới tới, cái gì cũng cần tìm tòi hiểu rõ."
"Không dám, không dám thưa thiếu phu nhân!"
Trước tiên thì Thẩm Chiêu Tuyết đi loanh quanh một vòng trong cửa hàng, vẫn còn tốt là đồ dùng của phụ nữ, đối với Thẩm Chiêu Tuyết mà nói thì quả thật là vô cùng hiểu rõ: "Giá cả hình như hơi cao một chút."
Tiểu An vẫn luôn cúi đầu đi theo phía sau nàng cẩn thận từng li từng tí đáp lại: "Thưa thiếu phu nhân, những giá cả này đều là do lão phu nhân lúc sinh thời đặt ra."
"Nếu hiện giờ đã do ta tiếp quản, vậy thì ta có thể quyết định chứ nhỉ?" Thẩm Chiêu Tuyết hỏi.
"Đương nhiên là được, thưa thiếu phu nhân."
"Ừm, trước tiên thì hạ giá cả xuống ba phần như nhau đi."
Lời nói của nàng vừa dứt, Thụy Thu và Tiểu An ở đây đều ngạc nhiên kinh hãi đến mức không ngậm mồm vào được, Tiểu An mở to hai mắt, cổ họng run rẩy nói: "Thiếu... thiếu phu nhân... đây đều là những son phấn nước tốt nhất, chất lượng phải sánh ngang với hoàng gia đó."
Thẩm Chiêu Tuyết tiện tay nhặt một hộp son ở trên quầy: "Quả thực là thứ đồ tốt, thế nhưng đều đã lỗi thời rồi, hiện giờ những cô gái trẻ đều không thích dùng loại kiểu dáng này nữa."
Thụy Thu bèn âm thầm nhắc nhở, nàng vỗ vỗ cánh tay của Tiểu An: "Tiểu thư nhà ta nói như thế nào thì người cứ hãy nghe theo mà làm như thế ấy đi."
"Vâng vâng vâng." Tiểu An vội vàng gật đầu.
Sau đó, Thẩm Chiêu Tuyết vừa đi vừa nói: "Bây giờ hàng hóa của cửa hàng cần phải được nhanh chóng bán tháo ra bên ngoài, hiện giờ Tây Vực có một loại son đang rất lưu hành, cần nghĩ cách nhập những thứ đó về, nhất định sẽ được đón chào"
"Thế nhưng thưa thiếu phu nhân, từ Tây Vực tới kinh thành đường sá xa xôi, lại cộng thêm việc hàng hóa này hiếm thấy nữa."
"Nguyên nhân chính là như vậy đó, chúng ta mới càng phải nắm bắt cơ hội này để hồi sinh việc kinh doanh của cửa hàng từ cõi chết."
Thụy Thu ở một bên nhìn tiểu thư sôi nổi hào hứng nói chuyện với Tiểu An, trong lòng nàng bất giác mừng rỡ, tiểu thư dường như đột nhiên tựa như đã thay đổi thành một con người khác, càng thêm mạnh mẽ, phấn chấn hơn một chút, cả người nàng đều như đang phát ra ánh sáng vậy.
Thẩm Chiêu Tuyết lại nói: "Sau khi mang hàng hóa bán tháo ra rồi thì hạ tiếp ba phần giá nữa, tăng nhanh tốc độ, chuyện này giao cho ngươi làm đi."
"Vâng ạ, thưa thiếu phu nhân." Tiểu An chắp tay cúi đầu.
Trong chốc lát, nghe theo chỉ thị của thiếu phu nhân, Tiểu An mang tới một tấm biển thông báo, Thụy Thu mài mực, Thẩm Chiêu Tuyết tự tay nâng bút viết lên quảng cáo giảm giá chiết khấu rồi để cho Tiểu An cầm đi treo trước cửa của cửa hàng.
Cũng chẳng biết được cách này có hiệu quả hay không, Tiểu An tỏ ra nghi ngờ.
....
"Tiểu thư, ngài chậm một chút, ta sắp không theo kịp ngài nữa rồi."
"Vậy ngươi không cần đi theo nữa là được rồi, để một mình ta đi dạo bên ngoài thật tốt."
"Nhưng tiểu thư, đây là quy định của lão thái gia, để cho nô tỳ trông coi người..."
Người bước phía trước có dáng đi uyển chuyển, một thân mặc váy lụa dài thêu hoa sợi vàng, tướng mạo xinh đẹp, được mệnh danh là mỹ nhân đẹp thứ hai của kinh thành, chính là cô con gái thứ hai của Tô Quốc công, Tô Tụ Yên.
"Xem đi, giờ thì lộ ra chân tướng rồi nhé." Tô Tụ Yên quay đầu lại chặn đường đi của nha hoàn này, hai tay chống nạnh: "Như thế này đi, ta cho người năm lượng bạc, ngươi không cần đi theo ta nữa."
"Tiểu thư, đây..." Vẻ mặt nha hoàn khó xử, nghĩ thầm tiểu thư, chuyện này sao có thể dùng bạc để giải quyết vấn đề được, nô tỳ làm sao mà có gan chống lại mệnh lệnh của lão gia.
"Vậy thì thôi, ta muốn ăn chân cao, nè, ngươi cầm bạc đi mua về cho ta, ta sẽ đứng đây để đợi ngươi." Nói xong, nàng bèn nhét bạc vào trong tay của nha hoàn.
"Vậy... vậy thì tiểu thư người nhất định phải đợi nô tỳ đó, nô tỳ sẽ quay trở lại nhanh thôi."
Sau khi nha hoàn đã đi xa, Tô Tụ Yên mới đắc ý cười, không chạy mới là lạ!
Mắt thấy ở góc đường có một cửa hàng bán phấn son, Tô Tụ Yên không chút do dự mà xông vào trong, nghĩ tạm thời trốn đi một chút đã.
Tiểu An vừa nhìn thấy người tới thì ngay lập tức chào hỏi: "Không biết Tô tiểu thư khách quý tới chơi."
Tô tiểu thư, Tô tiểu thư nào cơ, Thụy Thu ngước mắt trông sang, thầm nghĩ đây chẳng phải Nhị tiểu thư của nhà Tô Quốc công đó sao, nàng bèn lập tức đẩy tiểu thư đang cúi đầu viết bản kế hoạch kinh doanh ở bàn làm việc, thế nhưng đột nhiên lại nhận ra, có thể tiểu thư chưa từng gặp nàng nên sẽ không quen biết.
"Tiểu thư nhà ta đang có việc bận, ngài có việc gì cần thì có thể nói với kẻ hèn này." Tiểu An dốc hết sức tiếp đón vị khách lớn.
Tô Tụ Yên khua khua tay: "Có trà không? Ta chạy xong một đường cảm thấy hơi khát rồi" Nói xong lại hỏi: "Bảng thông báo ở trước tiệm của các ngươi là do ngươi viết đó sao?"
Tiểu An bưng nước trà lên: "Là do thiếu phu nhân nhà ta vừa mới viết ạ."
"Thiếu phu nhân?" Tô Tụ Yên sững sờ: "Là ai vậy?"
"Kẻ hèn này có thể dẫn ngài tới gặp ạ."
Ở sau bình phong, một người đẹp thanh tú đang dựa vào bàn, cầm bút lông viết, tư thế ngồi ngăn ngắn, khuôn mặt nàng đẹp đẽ, làn da trắng nõn.
Tiểu An lập tức báo cáo: "Thưa thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư Tô gia tới."
Lúc này, Thẩm Chiêu Tuyết mới ngẩng đầu lên, Thụy Thu vội vàng ghé vào tai nàng thấp giọng nhắc nhở: "Là Nhị tiểu thư của nhà Tô Quốc công"
"Xin chào, ta là chưởng quỹ mới tới, không biết Tô tiểu thư cần gì nhỉ?"
Tô Tụ Yên lần đầu tiên nghe được một cô gái có giọng nói dễ nghe như vậy, dịu dàng như vậy, hận không thể hòa tan trái tim của con người, nàng lập tức có chút hoảng loạn thần kì mà thốt lên: "Ta... đương nhiên là ta tới mua son bột nước rồi, thế nhưng ta có hơi tò mò chữ trước cửa là do ai viết... Vô cùng đẹp mắt."
Thẩm Chiêu Tuyết gật đầu mỉm cười: "Cảm ơn Tô tiểu thư đã khen."
Tô Tụ Yên chép miệng, giả vờ bình tĩnh, vội vàng nói với Tiểu An: "Có thứ đồ gì tốt thì đều mang ra đây để cho bổn tiểu thư xem đi."
"Vậy thì Tô tiểu thư cứ tự nhiên đi dạo, ta sẽ không quấy rầy." Thẩm Chiểu Tuyết nói xong bèn lịch sự lui về phía sau bình phong.
Tô Tụ Yên làm ra vẻ như đang chọn mua hàng, vừa có chút tò mò: "Chưởng quỹ nhà ngươi là tiểu thư của nhà nào vậy, sao mà từ trước tới nay ta chưa từng gặp."
"Tô tiểu thư người có điều không biết, thiếu phu nhân nhà ta là Tam tiểu thư của Thẩm gia, vài ngày trước vừa mới thành hôn với tướng quân nhà chúng ta đó." Tiểu An trả lời.
"Ấy... đã thành thân rồi sao?" Dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Tô Tụ Yên nghĩ, lúc nãy nhìn người con gái kia ăn mặc theo kiểu dáng chỉ sau khi thành hôn mới mặc, chỉ là một người đẹp có dấu ấn như vậy, nàng đã sống ở kinh thành nhiều năm như thế này rồi mà làm sao lại chưa từng thấy nàng ấy nhỉ.
"Tôi tiểu thư, ngài có vừa ý loại nào không, hôm nay giảm giá xuống ba phần bán ra, rất là có lời đó." Tiểu An nói.
Tô Tụ Yên lấy lại tinh thần rồi tùy tay chỉ vào kệ hàng trên quầy phía đối diện: "Những món này, món này đều gói hết lại đi."
Nha hoàn kia đi cùng với Tô Tụ Yên sau khi đi mua chân cao về thì đã sớm không nhìn thấy hình bóng của tiểu thư nhà mình, nàng ta gấp đến độ xoay vòng: "Sao lại không thấy tiểu thư nữa rồi? Lần này về biết ăn nói thế nào với lão gia đây?"