Triệu Chanh đã sớm nhận ra đó là Lâm Đại Thuận, nhưng lại không thấy nhóc con Lâm Nhị Thuận chạy theo phía sau lưng nó, cô hơi ngạc nhiên hỏi nó: "Ừm cô về rồi, không phải cô đã nói tầm thời gian này cô sẽ trở về à. Em trai con đâu rồi?"
Lâm Đại Thuận hài lòng kích động cười, tuy vui nhưng lại không biết phải thể hiện như thế nào, chỉ có thể vò đầu vứt tai, đôi mắt to tròn liếc ngang liếc dọc, ngoài miệng vẫn vừa cười vừa nói: "Nhị Thuận ăn cơm xong đã ngủ rồi, hôm nay tôi không có dẫn nó ra ngoài chơi."
Sáng sớm lúc Triệu Chanh ra khỏi cửa đã nhắc nhở nó đừng dẫn em trai chạy loạn khắp nơi, cho nên đây là đang kể công với cô nhỉ?
Triệu Chanh mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu nó xem như tán thưởng, ngoài miệng cô muốn khen nó một câu nhưng lại cảm thấy hơi ngại, bởi vậy thay vào đó Triệu Chanh nói bản thân đã mua đồ ăn ngon cho nó: "Nhưng mà bây giờ đừng lấy ra, chốc nữa về nhà cô lấy cho con."
Triệu Chanh khi con bé cũng đã sống ở nông thôn không ít thời gian, cũng không biết tiết tấu cuộc sống ở nông thôn quá chậm hay chuyện mới lại quá ít, bảy cô tám dì nguyên một đám người rảnh rổi không có chuyện gì làm sẽ tụ lại thành một nhóm người soi mói nói xem hôm nay nhà ai mua những gì.
Nếu nhà nào mua đồ đắt tiền hay các loại đồ ăn vặt chắc chắn sẽ bị người ngoài nói là "ăn ngon", nói chung miễn là không phải chuyện của nhà họn họ, chuyện tốt của nhà ai qua bọn họ cũng thành chuyện xấu.
Lâm Đại Thuận quả nhiên rất vui mừng, chẳng qua vẫn là ngoan ngoãn nghe lời chạy về nhà.
Bờ ruộng không rộng, hai bên trái phải đều là do bùn đất lấp đầy lên, Lâm Đại Thuận đi trước, Triệu Chanh đi sau, nó chạy về trước một đoạn ngắn lại chờ Triệu Chanh, thấy cô theo kịp lại chạy tiếp.
Hành hạ mệt mỏi cả một buổi sáng rốt cuộc cũng về được đến nhà, Triệu Chanh không kịp chờ tới khi đi thẳng vào nhà đã gỡ bỏ cái sọt trên vai xuống đất, Lâm Đại Thuận đứng bên cạnh mở to mắt trông chờ, nó không giống những đứa trẻ khác trong thôn cứ vậy mà dám trực tiếp chạy đến lục sọt.
Dù sao nó cũng biết cô không phải mẹ ruột của nó, Triệu Chanh nhìn nó ngoan ngoãn như vậy trong lòng cảm thấy tan rã, cũng không nghĩ sẽ nghỉ ngơi một chút, cô khom lưng theo đó lấy bịch bánh quy và cục kẹo đường ra, "Đây, cái này cho tụi con, nhưng đừng ăn hết một lần luôn nhé, bánh quy thì buổi sáng và giữa buổi chiều có thể làm đồ ăn xế, con có thể được ăn một hai cái, kẹo đường thì mỗi lần con ăn phải nói cho cô biết trước một tiếng."
Hai anh em tuổi tác không tính là lớn, một đứa là sắp đến tuổi thay răng, một đứa răng mới mọc, chưa được chắc cũng chưa lâu, ăn nhiều đường quá sau này sẽ bị sâu răng trông rất khó coi.
Bánh quy bây giờ còn chưa được đóng gói vào những bịch nhỏ hoặc túi giấy như sau này mà chỉ đơn giản là từng miếng bánh trơ trọi được đặt trong bọc, nhưng dù sao chỉ cần là loại bánh quy có nhân đường thì tụi trẻ ở đây đều vô cùng ưa chuộng.
Thế nhưng bánh bích quy có nhân thường rất nặng cân, Triệu Chanh lại không có nhiều tiền để mua nó vậy nên cô chọn loại bánh quy tròn tròn được phết đường trắng lên trên và loại bánh dài mảnh giòn giòn, cô mua một túi lớn nên cũng tiêu không ít tiền của Triệu Chanh.
Nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ mắng cô là người phá của.