[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 48: Về Nhà Là Hạnh Phúc

Dù sao lúc nãy thím Bành cũng đã nói sẽ nguyện ý làm chứng cho cô ta, nếu về nhà mẹ chồng hỏi tới cô ta sẽ nói mẹ chồng đi hỏi nhóm người thím Bành, chị Lưu, Triệu Chanh để lấy bằng chứng.

Nghĩ đến Triệu Chanh vừa mới gả đến hai ngày mà đã có thể cầm tiền mặt nhẹ nhàng thoải mái đi hơn hai mươi dặm đường để mua đồ, cô vợ Trương lại nhìn không được cắn môi.

Vậy rồi lại nhìn ông chủ rồi nhìn xuống chút tiền vụn ông ta đưa cho, tay đang đếm tiền của vợ Trương dừng lại một chút, sau đó động tác tự nhiên lấy ra năm đồng từ trong đống tiền xoay người nhét vào đệm giày vải dưới chân, cách đó là cách giấu tiền kỹ nhất.

Hôm nay tổng cũng mới bán được hơn sáu đồng, giấu nhiều hơn không biết phải ứng phó với mẹ chồng sao.

Nghĩ tới việc bản thân giấu tiền riêng còn có người nói giúp cô, tâm tình vợ Trương lập tức thoải mái không ít, cất bước chân chạy xuống chợ dưới, cô cũng muốn mua muối, thím Bành nói nhiều người mua muối chắc chắn sẽ có thêm một ít muối, đến khi mua về mẹ chồng mà nhận ra có nhiều muối thêm một chút cô ta còn có thể nói dối về phần năm xu bị hao hụt không lí do kia.

Nhóm người Triệu Chanh đang ở quầy cân muối thì thấy vợ Trương đuổi theo phía sau, ngoại trừ thím Bành hỏi một hai câu ra nhóm người chị Điền cũng không nói gì, vợ Trương cũng không để ý, sắc mặt như bình thường cùng mọi người mua đồ, sau đó cùng nhau lên đường về nhà.

Lúc đi Triệu Chanh còn có thể miễn cưỡng trò chuyện cùng với mọi người, nhưng trên đường trở về thật sự một câu cũng không thể mở miệng, toàn thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, từ trong tinh thần đến ngoài cơ thể bây giờ chỉ có ba loại cảm giác: mệt, đói, đau!

Từng bước chân cô đều cảm thấy nặng nề, mỗi một bước chân được nâng lên đều là dựa vào nghị lực của cô, bụng cô đói tới nổi nghiêng trời đảo biển, nếu không có nhóm người chị Điền cùng đi chung với cô, Triệu Chanh lúc này chắc đã không tự chủ được mà ăn vụng bịch bánh quy mua cho Đại Thuận với Nhị Thuận rồi.

Theo đó lòng bàn chân cũng khó chịu như lửa đốt, phỏng chừng là đi đến mức nổi bong bóng nước, hai bên bả vai cũng đau nhức, dù Triệu Chanh có kéo dây lưng lỏng thế nào cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể dùng lòng bàn tay lót ở giữa bả vai với dây lưng để giảm mỏi, dù sao cảm giác cũng đỡ hơn hẳn.

Cũng không biết cứ thế này thì bao giờ mới cọ ra hai vết chai, Triệu Chanh vô cùng mong muốn có được hai vết chai thuộc về mình, một chút cũng không quan tâm nếu như vậy cơ thể sẽ thô ráp không còn mùi vị nữ tính nữa.

Buổi sáng chưa tới sáu giờ đã ra khỏi nhà, trải qua không biết bao nhiêu gian nan cực khổ rốt cuộc về được tới nhà cũng đã hơn hai giờ chiều, dù là lúc mặt trời lên gay gắt nhất nhóm người Triệu Chanh cũng không nghỉ ngơi dù một chút.

Thời điểm Triệu Chanh thấy được cổng thôn ở xa xa đằng kia, trong lòng kích động tới mức thiếu chút nữa đã cho rằng bản thân mới hoàn thành hai vạn năm ngàn dặm để đến đến được đó: “Rốt cuộc cũng tới nơi.”

Mệt mỏi vật lộn cả một buổi sáng, ngay cả những người như chị Điền đã là thuộc vào hàng lão luyện như vậy mà bây giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lộ ra một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.

Thím Bành chính là người bày ra biểu cảm thoải mái nhất, lúc này còn có thể cười nói một câu: “Đúng vậy, đi ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng, chúng ta cũng nên nhanh chóng ai về nhà nấy thôi, làm gì có nhà ai không có một đống chuyện cần phải hoàn thành đâu đúng không?”