Thật ra hắn cũng có chút lo lắng cho tiểu cô nương kia đã hết bệnh chưa, nhìn cô gái đó đã ốm yếu như vậy còn bệnh nặng, thậm chí chỉ là da bọc xương, sợ là dù có chống đỡ được cũng không chịu đựng nổi mệt mỏi.
Người nhà họ Triệu cũng quá không quan tâm con gái rồi, thấy con gái mình bệnh nặng như vậy thì cứ để cô ở nhà dưỡng bệnh một thời gian ngắn mới phải, dù gả đến nhà hắn trễ một chút hắn cũng đâu nói gì.
Bây giờ thì hay rồi, Đại Thuận trong nhà tuổi vốn còn nhỏ, phải chăm lo cho Nhị Thuận đã là quá sức, bây giờ còn có một người lạ cũng đang bệnh nặng, thật không biết trong nhà rốt cuộc sẽ loạn thành cái dạng gì.
Nhưng lần vận chuyển hàng hóa đợt này Lâm Kiến Thành nhất định phải đi, kiếm được nhiều tiền không nói, anh Hùng còn cố ý chỉ định hắn phải đi chung, mặt khác trong lòng hắn cũng muốn đến tỉnh Trúc Hải thăm dò đường.
“Không nháo, phụ nữ trong nhà còn có thể nháo được sao?”
Trong lòng Lâm Kiến Thành nghĩ nhiều chuyện nhưng trên mặt lại méo miệng cười, thể hiện rằng một chút hắn cũng không quan tâm.
Hùng Đại Sơn cười ha hả, mạnh mẽ gật đầu: “Đúng thật, chúng ta là đại nam nhân, sao lại có thể để cho phụ nữ chân yếu tay mềm trong nhà quản lý được?”
Hầu hết toàn bộ đàn ông ở thời điểm này đều có tư tưởng như vậy, nói chi những người như Hùng Đại Sơn bọn họ là loại người nhiều năm bôn ba bên ngoài chạy xe tải đường dài, nếu trên đường đi nổi nứиɠ, bọn họ một chút cũng không ngại tốn tiền tìm gái bao.
Lâm Kiến Thành cũng thấy qua không ít, vả lại thật ra hắn không đi không phải vì hắn muốn giữ bản thân vì còn thương nhớ vợ cũ hay để hai đứa con trai nhỏ của mình trong lòng, chỉ đơn giản hắn muốn tích góp tiền mua xe tải lớn cho riêng mình.
Hai người cứ nói chuyện như vây, Lâm Kiến Thành cũng không quan tâm đến người phụ nữ bị bệnh ở nhà nữa, dù sao chết thì mang đi vứt, anh ruột còn cả ba mẹ cô còn không quan tâm nhiều đến cô, anh làm sao cần phải quan tâm cô nhiều đến vậy?
Nhiều lắm hắn chỉ cảm thấy lo lắng không biết chuyện đó có làm hai đứa trẻ của hắn ở nhà bị dọa sợ không.
Nhưng dù sao Đại Thuận cũng là đứa trẻ lanh lợi, nó hẳn sẽ không để bản thân tổn hại.
_________
Sau khi đi bộ cùng nhóm chị Điền tận hơn hai tiếng rốt cuộc cũng tới được đầu trấn Táo Tử, lúc này Triệu Chanh đã không còn chút sức lực suy nghĩ con đường từ thôn đến trấn này rốt cuộc dài bao nhiêu dặm nữa rồi.
“Em gái Triệu, chắc chúng ta tách nhau ra từ đây đi, tụi chị còn phải đi đến phố cổ bên kia nữa, nếu muốn chờ em mua xong mấy thứ cần thiết có thể tới phố cổ tìm tụi chị, không tìm được thì cứ ở chỗ này chờ là được.”
Chị Điền là người phụ nữ hơi ba mươi tuổi, thân hình hơi mũm mĩm, tính tình hào phóng, dọc đường đi trò chuyện cũng khá hợp ý với Triệu Chanh.
Ngoại trừ Triệu Chanh, trong gùi của năm người đều có mang theo đồ đạc, như là đậu nành, lúa mạch, đậu tương, ngô các loại… phải bán đi mới có tiền mua chút dầu muối các loại nhu yếu phẩm sinh hoạt về nhà.
Có đôi khi tới trấn trên hơi chậm thành ra đồ bán không kịp, cứ như vậy cái gì cũng không thể mua, từ đầu đến cuối không có gì mang về.
Lúc này người mang gùi trống rỗng như Triệu Chanh cầm tiền mặt đến họp chợ đã ít lại càng ít, người như cô làm nhiều người nhìn rất ngưỡng mộ.