[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 36: Khác nhau giữa thành thị và nông thôn

Triệu Chanh đã mệt mỏi cả ngày cũng rất nhanh ngủ thϊếp đi, nhưng mà trước khi ngủ vẫn cố ý nhắc nhở bản thân, nửa đêm nhất định phải gọi hai đứa trẻ dậy đi tiểu.

Hôm nay lúc lau giường lò đã làm hao tổn không biết bao nhiêu sức lực của Triệu Chanh, nếu lại bị dính nướ© ŧıểυ của Lâm Nhị Thuận, ngày mai lại ám đầy mùi nướ© ŧıểυ trên giường chắc chắn Triệu Chanh sẽ đau đầu đến chết.

Đoán chừng vì quá lo lắng mà nửa đêm lúc Lâm Nhị Thuận kẹp chân rầm rì đã khiến Triệu Chanh tỉnh dậy ngay lập tức, cô không do dự dẫn Lâm Nhị Thuận đang say giấc nồng lên đi vệ sinh.

Vừa mới bế nó thành tư thế đi tiểu lên, Triệu Chanh còn chưa kịp chớp mắt một cái, Lâm Nhị Thuận đã tè ra ngoài.

Nghe tiếng nướ© ŧıểυ cùng với mùi khai, Triệu Chanh cố gắng nín thở để mình đừng liên tưởng nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cảm giác buồn nôn.

Sau đó dẫn Lâm Nhị Thuận trở về giường ngủ lại, miễn là cách xa bình nướ© ŧıểυ kia, mùi khai không còn quanh quẩn trong mũi, Triệu Chanh coi như mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đêm nay có thể ngủ một giấc an ổn.

Sau khi trở về giường Triệu Chanh lại đánh thức Lâm Đại Thuận: “Đại Thuận, mau dậy đi tiểu đi.”

Hôm nay từ chỗ Bành Đại Hoa lấy về không ít mấy chai lọ bình này kia, cho dù bình hỏng Triệu Chanh cũng không vứt đi, dù sao vừa hay để trong phòng buổi tối cho hai đứa trẻ kia đi tiểu.

Lâm Đại Thuận dù đang ngủ say giấc nhưng sau khi bị Triệu Chanh đánh thức vẫn mơ mơ màng màng nghe theo leo xuống giường đi tè, sau đó khập khiễng trở về giường, còn chưa nằm đàng hoàng đã lăn ra ngủ.

Triệu Chanh cũng đang buồn ngủ tới mức mắt mở không ra, đưa tay sờ sờ hai đưa trẻ, cảm giác trời vào nửa đêm có chút lạnh, mặc dù giường đặt gần lò nhưng vẫn lạnh, tấm chăn mỏng này căn bản không chống đỡ được cái lạnh.

Vừa hay chạm vào Lâm Nhị Thuận cảm nhận được cái ấm, Triệu Chanh dứt khoát đưa tay cô thằng bé vào trong ngực.

Thật sự khi cô nằm cuộn mình cong chân lên còn ôm Lâm Nhị Thuận, thằng bé vừa hay lọt vào trong lòng cô, Triệu Chanh cảm thấy thoải mái không muốn buông tay.

Trời buổi tối thường lạnh khiến Đại Thuận sinh ra thói quen ôm em trai, thế nhưng đêm nay lại bị mẹ kế ôm mất, ngủ một lát vì bị lạnh mà Lâm Đại Thuận phải tỉnh dậy, cứ tìm đến hơi ấm, vừa lăn vừa sờ, cuối cùng lại sờ đến cái gối dài của Triệu Chanh.

Ba người chen chúc trong cùng một chỗ rốt cuộc cũng cảm thấy ấm áp, Lâm Nhị Thuận được nằm ở giữa, tuy rằng không thể mở rộng tay chân nhưng nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn lại có tính tình dễ dương, dù sao không duỗi được cũng không sao, ấm áp là được.

Sáng sớm mặt trời còn chưa lên Triệu Chanh đã tỉnh giấc, trước tiên đi đến phòng bếp đốt lửa lên, đun chút nước nóng múc vào trong thùng, dùng nắp sứ đậy lại, sau đó chạy đến chỗ khác ngồi thái rau.

Lâm Đại Thuận cũng bởi vì lo lắng mẹ kế hôm nay phải đi chợ nên cũng tỉnh giấc từ sớm, nghe thấy tiếng mấy cái nồi đυ.ng vào nhau ở ngoài kia, nó vội vàng ngồi bật dậy chạy ra.

Rõ ràng là nó không được đi nhưng lại vô cùng hưng phấn.

Triệu Chanh thấy nó đứng dậy chạy ra, cô liền bảo nó tự múc nước nóng rửa sau, sau đó bảo nó trông bếp: “Sắp tới cô sẽ dạy con nấu cơm, năm tuổi cũng có thể đứng trên ghế nấu ăn rồi.”

Trong thành phố mấy đứa trẻ năm tuổi đã biết nấu cơm khá hiếm thấy, nhưng ở nông thôn lại không lạ lẫm.