Triệu Chanh đã có chuẩn bị từ sớm, một chút cũng không bị bà ta dọa sợ, không phải chỉ là mắng chửi thôi à, ai sợ ai?
“Đại Thuận ăn cái gì ở chỗ mẹ, Đại Thuận là cháu của ai chứ? Nếu Đại Thuận là đồ chó vậy không phải mẹ chồng cũng là chó à? Mẹ chồng đây cũng biết cái nhà của Lâm Kiến Thành rách nát sao? Cái nhà rách nát đó còn không phải do có người không tim không phổi phân cho sao, còn nói cái gì mà Kiến Thành ở trong phòng chiếm đoạt tiện nghi, con phi, đồ chó không biết xấu hổ.”
“Mẹ à, mẹ là người sống ở trong thôn Tiên Nữ này đã lâu, cũng tính là người già nên biết lời này là ai nói chứ? Con dâu chỉ là người mới tới, sợ người lạ, lại không ai nói cho con biết rõ sự tình là gì, hiện tại chỉ có thể ngóng trông được mẹ chồng giải đáp thắc mắc.”
Bành Đại Hoa tức giận thật rồi, mặt cũng đã đỏ lên, ngón tay run run chỉ vào mặt Triệu Chanh: “Mày, mày mắng ai là lão già?”
Triệu Chanh chậc chậc hai tiếng: “Mẹ à, lỗ tai mẹ nghe không còn được rõ nữa sao, con cũng đâu có phải nói mẹ.”
Bành Đại Hoa khom lưng muốn tìm cái gì đó đánh người, Triệu Chanh thoạt nhìn hơi hoảng sợ: “Mẹ mẹ mẹ, mẹ muốn làm gì? Muốn đánh người à? Con dâu đáng thương mới vừa cửa được một ngày đã bị mẹ chồng đánh sắp chết rồi! Mẹ ơi, rốt cuộc là con làm sai chỗ nào khiến mẹ tức giận như vậy? Còn muốn mạng con nữa?”
“Mày mắng tao là lão già thế kia, bây giờ còn có mặt mũi hỏi tao à?”
“À, mẹ à, mẹ nói cái này ấy hả, con dâu là chưa từng được học chữ, không biết phải nói thế nào, mà dù sao con cũng đâu có nói mẹ đâu.”
Bành Đại Hoa càng tức giận, cầm cái chổi bên cạnh lên toan muốn đánh người, còn chưa đi đến được hai bước Triệu Chanh đã mắt đầu hắng giọng hô to lên, cái gì mà “Ai da, đánh chết người rồi.”, “Mẹ chồng ngược đãi con dâu mới đến a.” các loại, cô lại còn hô hào với giọng điệu hết sức thê thảm đáng thương, ai không biết chuyện còn cho rằng bà mẹ chồng của cái nhà này thật đúng là đang đánh người.
Đừng nói Lâm Đại Thuận, ngay cả Bành Đại Hoa cũng bị dọa sợ, cây chổi được bà ta cầm trên tay cũng cảm thấy nóng bừng lên.
Dưới tình huống như thế này, Bành Đại Hoa thoạt cảm thấy mất mặt vì thế đứng ngay tại chỗ bắt đầu mắng chửi Triệu Chanh.
Đáng tiếc dù Bành Đại Hoa lăn qua lộn lại thế nào cũng chỉ là những lời chửi rủa thô tục không có đạo lý, cái gì mà “Thứ đàn bà dâʍ đãиɠ thối nát? Thứ giày rách không ai cần…” các kiểu.
So ra mà nói, từng câu nói của Triệu Chanh nghe ra càng đặc sắc hơn, không chỉ có lời mắng chửi nghe du dương uyển chuyển mà từng câu từng chữ còn nghe rõ ràng và vô cùng hợp lý, về phần mấy câu chửi đó căn bản cũng không phải nói thẳng mặt bà, chỉ như cây dâu mắng cây hòe, nhưng nếu người nghe để ý một chút là biết đang mắng chửi ai.
Bên ngoài một trận náo loạn dữ dội như vậy, người đang nằm ở trong phòng nghỉ ngơi cũng không phải đã chết, có điều bác cả Lâm Kiến Quốc và chồng bà Lâm Đại Hà biết bên ngoài chính là vợ mới của lão nhị và Bành Đại Hoa đang cãi nhau vậy nên cũng không tiện ra ngoài nói nhiều.
Bấy giờ dâu cả Trương Lan Phân mới làm bộ như vừa tỉnh ngủ dụi dụi mắt từ trong nhà đi ra: “Mẹ, có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy, ồn ào đến mức bụng con cũng muốn đau.”