[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 9: Thế Nào Cũng Muốn Sạch

Cũng không biết mình đã xuyên đến nơi nào, tuy rằng địa lý nơi này rất giống với cao nguyên Hoàng Thổ Cam Túc, nhưng Triệu Chanh biết nơi này khẳng định không phải nơi mà thế giới cô sống qua, cho dù lịch sử có phát triển giống nhau như đúc.

Quốc gia ở đây gọi là Hoa quốc, tỉnh nguyên chủ ở là tỉnh Hoàng Hải, nghe nói sở dĩ gọi là Hoàng Hải cũng bởi mảnh đất này toàn bộ đều được hình thành từ phù sa, giống như biển vậy.

Đất đai ở đây cũng không kém Cam Túc nơi cô ở trước đây là bao, đều có thể trồng mấy loại cây chịu hạn như khoai tây và khoai lang, vả lại người ở đây cả năm cũng dựa vào hai thứ này mà no bụng.

Mặt khác tài nguyên nước cũng không tính là quá nhiều, nếu gặp phải mùa hè nắng nhiều gây khô hạn thì đến uống ngụm nước cũng trở nên khó khăn.

Nhưng mà dưới chân núi so với trên núi bên nhà mẹ đẻ nguyên chủ tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không phải gánh nước từ vũng nước đυ.c ngầu về nhà nấu cơm.

Trong thôn Tiên Nữ còn có một cái giếng cũ cho dù có vào mùa hè cũng không lo bị khô cạn, cái giếng này đã cứu người trong thôn không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì cái giếng này nên đàn ông ở thôn Tiên Nữ muốn cưới vợ cũng trở thành điều thoải mái dễ dàng hơn ở nơi khác, vì vậy nên thôn dân Tiên Nữ còn làm một cái hàng rào chắn cho cái giếng này để bảo vệ xung quanh miệng giếng.

Tác giả có lời muốn nói: Cái giếng cũ này tôi đã viết trong rất nhiều truyện rồi, thật ra cái đó chính là một cái giếng trong thôn tôi sống, nằm ngay bên cạnh cánh ruộng của nhà chúng tôi.

Ầy, đợi sau này tôi bảy tám chục tuổi, cái giếng này khẳng định cũng có thể sẽ bị treo biển “giếng cũ của XX” gì đó để người ta tham quan, tôi đoán vậy.

_____________

Bởi vì ngoài ý muốn cơ thể hơi khó chịu, Triệu Chanh gánh nước trở về, lấy cái lu ra rửa dọn một hồi, lại chạy đi một chuyến nữa lấy hai xô nước.

Thấy lu nước cũng khoảng được một nửa, Triệu Chanh cũng không tính đi thêm.

Lúc này tuy rằng tiết trời đang là giữa tháng tư, không khí cũng không tính là nóng, nhưng do vừa rồi bản thân bị bệnh, cả người ra nhiều mồ hôi, hơn nữa lúc chiều cô có nhóm lửa nấu cơm với gánh nước, Triệu Chanh nghĩ nghĩ, vẫn là nên rửa sạch nồi sắt kia đi, sau đó châm lửa đốt một nồi nước nóng để tắm.

Mắt thấy sắc trời dần chuyển tối, Lâm Đại Thuận vốn đang chuẩn bị dẫn em trai lên giường đi ngủ, kết quả thấy mẹ kế lại ở trong phòng bếp ngoài cửa nhóm lửa, còn tưởng rằng mẹ kế đang muốn nấu ăn, vội vàng chạy chân trần ra.

Lâm Nhị Thuận thì làm cái đuôi nhỏ của anh trai, tự nhiên cũng xoay người chạy xuống giường, cả hai lần lượt chạy tới ngưỡng cửa nhìn ra bên ngoài.

Triệu Chanh nhìn hai anh em một cái, tuy rằng hai đứa nhỏ cũng bẩn thỉu nhưng Triệu Chanh lại không có hứng thú tắm rửa cho hai anh em, cô lại cúi đầu chăm chú nhét củi vào trong bếp: “Trong nhà con có bồn tắm không?”

Lâm Đại Thuận sửng sốt một chút, phải suy nghĩ một hồi mới hiểu được bồn tắm là cái gì, lắc lắc đầu: “Cô muốn tắm?”

Thôn bọn họ mặc dù có một cái giếng cũ nhưng tất cả mọi người đều theo thói quen, mùa đông đi tắm sơ qua một lần đã xem như là người rất thích sạch sẽ rồi, lúc này thời tiết vừa hay không nóng không lạnh, lúc một gáo nước lạnh lau người một chút là đủ rồi.