[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 3: Thập Niên 90

Mặt Triệu Chanh nhăn lại, miễn cưỡng tự nói bản thân không cần suy nghĩ nữa.

Cô miễn cưỡng đứng dậy, xốc chăn bông mang theo mùi hơi lạ lên, Triệu Chanh bước xuống giường, giẫm giẫm chân xuống đất, không có tất, cũng không có đôi giày nào.

Cố khắc chế cảm giác choáng váng, Triệu Chanh cúi đầu nhìn nhìn xung quanh, rốt cuộc tìm được một chiếc dép bên dưới cái ghế đặt gần lò sưởi, một cái khác không biết đã bị ai đá xuống dưới bàn ăn cơm cách đó một cánh tay.

Căn phòng này khá nhỏ, cũng không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa, mặt đất toàn bộ là bùn đất gồ ghề, trong toàn bộ căn phòng thì giường Triệu Chanh đang nằm đã chiếm một phần ba diện tích.

Cuối giường còn đặt một cái tủ gỗ gần vách tường, khi còn bé Triệu Chanh đã nhìn thấy ở nhà bà ngoại mình, đây là nơi nông thôn dùng để đựng lương thực.

Ngoại trừ ngăn tủ này cũng chỉ có một cái bàn vuông cùng hai cái ghế dài và một cái giường, còn lại trong phòng cũng chẳng còn gì, đến tủ đựng quần áo cũng không có.

Nghĩ đến từ giờ về sau mình sẽ sống ở nơi này, cho dù Triệu Chanh tự nhận mình vô cùng kiên cường tài giỏi đi nữa cũng không nhịn được mà đỡ trán.

“Cô tỉnh rồi sao? Vậy mau dậy nấu cơm đi, chúng tôi đói lắm rồi. Dù sao cũng đã hai bữa không được ăn cơm.”

Từ sáng sớm đến giữa trưa, Lâm Đại Thuận đã hao tổn bao nhiêu tâm tư để đi tìm đồ ăn, nhưng vẫn để đứa em trai đói đến khóc oe oe, em trai còn tè dầm ra quần, Lâm Đại Thuận vốn còn muốn trở về thay quần cho em trai, vừa tới nơi đã thấy người phụ nữ kia tỉnh dậy đi xuống giường, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến xin ăn.

Tuy rằng rất cả mọi người đều nói người mẹ kế này là tới để giành đồ ăn của cậu và em trai, nhưng Lâm Đại Thuận cho rằng mình cũng đã không còn là một đứa trẻ nữa, nhiều lắm chỉ là đồ trong nhà bị mẹ kế trộm một ít, dù sao cậu đã mang tiền ba cho giấu kĩ, trong nhà cũng không còn gì để trộm.

Về phần mẹ kế có đánh cậu với em trai hay không? Lâm Đại Thuận đứng ở cửa, trước tiên xem tình hình như thế nào, nếu mẹ kế thật sự vừa đến đã đánh cậu và em trai, cậu sẽ chạy vội tới nhà bà nội nói mẹ kế cướp tiền của cậu. Tổn thất dù một chút tiền cũng là có thể khiến bà nội đuổi bà mẹ kế này đi rồi, Lâm Đại Thuận cảm thấy vẫn rất đáng giá.

Triệu Chanh nhìn Lâm Đại Thuận cùng với một đứa bé nhỏ đi theo phía sau Lâm Đại Thuận, cơ thể cô hơi run một chút, lui về phía sau một bước ngồi trở lại giường, thật sự sao? Cô không chỉ phải sống ở nơi tồi tàn này mà còn phải làm mẹ kế của hai đứa nhóc nhỏ này?

“Cô… Cô có ổn không? Có phải cô đang giả vờ không? Nếu như hôm nay cô chưa muốn làm việc, tôi có thể làm, nhưng chỉ hôm nay thôi, ngày mai tôi không làm giúp cô đâu.”

Lâm Đại Thuận nhìn thấy mẹ kế hình như rất khó chịu, ngẫm lại sau khi phát sốt hình như cũng cảm thấy khá khó chịu, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu, ấp a ấp úng tỏ vẻ mình tự nguyện nhượng bộ cô.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể nhường nhịn một chút, nếu không cậu sẽ bị mẹ kế khi dễ.

Triệu Chanh biết hiện thực chính là hiện thực, cho dù có ngất thêm mấy lần nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Tuy rằng mấy chuyện như xuyên việt này rất khó làm người ta chấp nhận được nhưng tự mình an ủi mà ngẫm lại, nói không chừng lúc mình ngã từ trên dây cáp xuống không may đã đã chết rồi, dù sao bây giờ cũng coi như nhặt được một mạng đi.

Chỉ là không biết có phải Triệu Chanh ở thế giới này vì sốt quá cao mà bị nóng chết hay không, nếu không vì cái gì cô vừa đến đây căn bản không làm gì mà có thể sống trong cơ thể này, nhưng mà một diễn viên đóng mấy cảnh võ thuật như Triệu Chanh thường là người thích động thứ chứ không thích động nào nên đương nhiên cũng không tìm hiểu được nguyên nhân là gì, thôi thì cứ coi như do mình không uống canh Mạnh Bà sau đó lại có thể đi lượn một vòng khắp nhân gian.

Nghĩ đến đây, Triệu Chanh cố gắng tự an ủi bản thân, không quan tâm ánh mắt căm thù của Lâm Đại Thuận dành cho mình như thế nào cùng với Lâm Nhị Thuận còn lôi thôi đang ầm ĩ, mệt mỏi hỏi: “Trong nhà còn đồ ăn không?”

Giọng của Triệu Chanh có hơi lạnh nhạt, cũng hết cách, đối mặt với tình huống này cô tất nhiên không nhiệt tình nổi.

Nếu như hiện tại không biết tình huống bên ngoài kia có những thứ gì thì Triệu Chanh đã muốn ngay lập tức thu dọn quần áo chạy trốn rồi. Vả lại từ trong trí nhớ nguyên chủ cô biết được bây giờ là mùa xuân năm 1999.

Đầu năm nay phụ nữ bỏ lại chồng con ra bên ngoài làm công rất nhiều, nhưng Triệu Chanh biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, bởi vì nguyên chủ sinh hoạt chủ yếu ở vùng núi, lộ phí thì không nói, mấu chốt là nguyên chủ năm nay cũng đã hai mươi, vậy mà còn chưa được vào hộ khẩu.